Đông Dương Phong Tiêu đau lòng như dao cắt:
- Tại sao ngươi không bị gì?
Gã tự tin nhất là thiên phú về mặt linh hồn của mình, nhưng hiện tại rõ ràng đã vô hiệu với Dạ Lăng Phong.
Dạ Lăng Phong chỉ vào thú bản mệnh của gã:
- Nó sắp chết.
Đông Dương Phong Tiêu tức hộc máu:
- Ngươi . . .!
Đông Dương Phong Tiêu xông lên truy sát, nhưng Dạ Lăng Phong không thèm dây dưa với gã.
Thậm chí . . .
Lúc bị truy đuổi, Dạ Lăng Phong xông về phía Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh, khiến tình hình vết thương của nó càng tệ hơn.
Mục đích của Dạ Lăng Phong rất rõ ràng.
Chém giết trực diện thì y không đánh lại Đông Dương Phong Tiêu, cho nên câu giờ.
Mãi tới khi nào . . .
Các trưởng bối của Đông Dương hoàng tộc cảm thấy mất hết mặt mũi, bức bối không muốn xem thì thôi!
Dục Đế chưa mở miệng nhưng Mộng Thính Vũ đã hiểu ý, kéo ra Đông Dương Phong Tiêu đã giận đến mức cơ hồ mất đi lý trí, bao gồm thú bản mệnh hấp hối của gã.
Sắc mặt Đông Dương Phong Tiêu lúc xanh lúc tím, thở hổn hển, oán hận trừng Dạ Lăng Phong đi ra Luân Hồi Kính Hồ:
- Phụ . . . phụ hoàng, nhi còn chưa đánh xong, nhi có thể thắng!
Gã bị một tên trông như đứa khờ tính kế?
Cái này mới thật sự là nhục như con cá nục!
Người không biết còn tưởng rằng tài diễn kịch của gã quá siêu, thành công đưa Dạ Lăng Phong vào thần táng.
Dục Đế chỉ thốt ra một từ:
- Xéo.
Đông Dương Phong Tiêu ngẩn ngơ, sau đó nhũn chân ngã dưới đất.
Có mấy bạn cùng lứa lập tức chạy lại kéo Đông Dương Phong Tiêu và thú bản mệnh đi.
Giờ phút này, cái gọi là tiệc pháo hoa đã không khí ngưng kết thành băng.
Nếu Đông Dương Phong Tiêu dứt khoát nhận thua thì không có gì, nhưng gã tức xì khỏi rượt theo không bỏ, không chút phong độ, mấu chốt là gã vẫn không thể giải quyết Dạ Lăng Phong, tất cả biểu hiện khiến người cười đến rụng răng.
Nhưng . . .
Ai dám cười?
Trên trời còn bắn pháo hoa, con cháu tiểu bối bị áp chế đến mức này, thượng cổ hoàng tộc mất hết mặt mũi.
Tiếp theo, văn võ cả triều vội dời đề tài, Mộng Thính Vũ sắp xếp hai tổ còn lại chiến đấu, không khí nhẹ nhàng hơn.
Dường như mới rồi chỉ là nốt nhạc đệm nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng ai đều biết trong quyết chiến Địa Bảng và tiệc pháo hoa, Thập Phương Đạo Cung đưa ra hai đệ tử trẻ khiến hoàng tộc mất sĩ diện.
Mấu chốt là . . .
Thái tử tự mình mời họ đến!
Bên yến hội vẫn đang rộn ràng tiếng cười, nhưng nhiều góc trong hoàng cung, những người trẻ tuổi tụ tập với nhau, bừng bừng lửa giận.
- Hai tên phế vật Khương Phong Nguyệt, Đông Dương Phong Tiêu! Đặc biệt là Đông Dương Phong Tiêu, quả thực mất mặt!
- Nếu đồn ra ngoài, chẳng phải là nhi tử của Lý Mộ Dương đạp trên đầu chúng ta?
- Ta không hiểu, Thập Phương Đạo Cung mạnh đến vậy sao? Chúng ta đường đường là thượng cổ hoàng tộc mà không thể giết một nhi tử của tội nhân sao?
- Hoàng tộc chúng ta từ mấy vạn năm đến hiện tại có lúc nào mất mặt như vậy không? Trên tiệc pháo hoa bị người đánh đến chịu trận?
Nhưng chỉ có thể nuốt ngược cơn tức vào bụng.
. . .
Kết thúc đệ tử luận bàn, buổi tiệc long trọng vẫn còn tiếp tục, tiếp theo là biểu diễn ca múa.
Dục Đế nghiêng đầu nhìn qua thái tử:
- Phong Trần.
Sắc mặt Đông Dương Phong Trần đã đen một lúc, nhưng nghe phụ hoàng kêu, gã cố gắng khiến mình bình tĩnh một chút:
- Phụ hoàng!
Dục Đế thản nhiên nói:
- Hôm nay cảm thụ thất bại là trải nghiệm quý giá trong cuộc đời của ngươi.
Đông Dương Phong Trần nói:
- Vâng, nhi thần xác thực không ngờ sẽ bị hai đứa nhóc làm bực bội như vậy.
Dục Đế nói:
- Nhớ kỹ cảm giác hiện tại, hiếm lắm mới gặp, điều này có thể nhắc nhở ngươi tiếp theo nên làm như thế nào, ngươi hiểu ý của trẫm không?
Đông Dương Phong Trần cúi đầu nói:
- Nhi thần hiểu, điều nên làm hiện giờ là buông xuống kiêu hãnh của hoàng tộc, không lấy cảm giác ưu việt miệt thị đối thủ nữa, xem đối thủ như đối thủ thật sự. Hôm nay có chút chật vật, nhưng chỗ tốt là trong thần táng có rất nhiều cơ hội có thể giải quyết vấn đề. Không thể phủ nhận rằng hắn có tốc độ tiến bộ khiến nhi thần cảm giác rất khó chịu, nhi thần cảm thụ sâu sắc thể Ngũ Kiếp Luân Hồi không phải trò đùa, cho nên nhi thần phải hoàn toàn xử lý hắn trước khi bị hắn vượt qua mặt.
Hiển nhiên, đệ đệ, muội muội thua trận khiến Đông Dương Phong Trần điều chỉnh tâm thái, chứ không thì vẫn còn hậm hực.
Dục Đế nói:
- Thần táng là cơ hội duy nhất, bỏ qua lần này, nếu Đạo Cung giấu hắn đi, để hắn tiềm tu hai, ba năm, lần sau gặp mặt ngươi sẽ phải ngước nhìn hắn.
Đông Dương Phong Trần vẫn đang rất khó chịu, bởi vì Dục Đế đánh giá Lý Thiên Mệnh quá cao.
Ánh mắt Dục Đế âm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì:
- Trong lịch sử Thần Quốc, người duy nhất mạnh hơn thiên phú chín đầu của tộc chúng ta phỏng chừng chỉ có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của thánh tộc Lý thị, không ngờ tộc nhỏ cơ hồ diệt tộc này lại tái hiện huy hoàng, bị Đạo Cung bắt lấy cơ hội.
Đông Dương Phong Trần vỗ ngực bảo đảm:
- Phụ hoàng yên tâm, chỉ cần hắn dám vào thần táng thì nhi thần nhất định sẽ giải quyết mối họa này cho hoàng tộc!
Rõ ràng, Lý Thiên Mệnh sẽ vào thần táng.
Bởi vì nếu không phải vì thần táng, các Điện Vương không cần hôm nay mang theo Lý Thiên Mệnh đến đây mạo hiểm.
Đến dự tiệc tranh đoạt đã là một loại tín hiệu.
Dục Đế hỏi:
- Nếu không giải quyết được thì sao?
- Vậy thì nhi thần . . .
Dục Đế nói:
- Ngươi đừng làm thái tử, để cho đại ca của ngươi làm. Thiên phú của ngươi cao, về mặt võ đạo không ai sánh bằng, nhưng hoàng tộc chỉ dùng công tích nói chuyện. Ngươi có thể giải quyết dư nghiệt thánh tộc Lý thị này là công lớn, nếu không làm được hãy nhường vị trí cho người khác.
Đông Dương Phong Trần cảm giác áp lực lớn như một ngọn núi đè trên đầu mình:
- Rõ!
Gã biết, đây là vì mình làm hỏng tiệc pháo hoa.
Áp lực càng nặng nề thì sát khí trong lòng Đông Dương Phong Trần càng đậm đặc hơn.
- May mắn, ta hiện tại bóp chết hắn dễ như bóp chết một con kiến.
Đông Dương Phong Trần chưa bao giờ nghĩ đến đối thủ quyết định vận mệnh của mình là một tên nhóc nhỏ hơn mười tuổi.
Nhưng mà . . .
Nếu đã trở thành đối thủ, gã chỉ muốn nói rằng:
- Thế thì đi chết đi!
. . .
Khi pháo hoa đầy trời đã bắn hết, tiệc pháo hoa cũng tàn tiệc.
Trừ phát sinh một ít nhạc đệm ở khúc đầu ra nguyên buổi tiệc khá thuận lợi, các cường giả Thần Đô chuyện trò vui vẻ, chỉ điểm giang sơn, nịnh nọt, hòa thuận.
Buổi tiệc sắp giải tán.
Ngay lúc này . . .
- Báo!
- Khởi bẩm bệ hạ, việc lớn không tốt!!!
Một đám người áo đen lao vào tiệc pháo hoa, bất chấp ngăn trở vọt tới trước, đây là tội nặng.
Nhưng xem cách ăn mặc của bọn họ thì rõ ràng là nhân viên tình báo của thượng cổ hoàng tộc, một câu việc lớn không tốt trực tiếp kinh động cả buổi tiệc.
Các cường giả Thần Đô dự tiệc lập tức như gặp kẻ địch lớn.
Dù sao bây giờ đang trong thời buổi rối loạn.
Cơ hồ tất cả đứng bật dậy, bao gồm nhóm Bạch Mặc, Dạ Nhất.
Bọn họ tiềm thức bảo hộ nhóm Lý Thiên Mệnh vào giữa.
- Bệ hạ, giặc phản quốc Khương Lăng đã hiện thân! Hắn mang theo vây cánh, liên hợp tông môn chín cảnh vực thừa dịp lễ hội pháo hoa náo nhiệt không phòng bị đã đánh lén vào Võ Thánh Phủ!
- Người tông môn của chín cảnh vực thừa dịp pháo hoa yểm hộ từ dưới nước Thần Đô lẻn vào, chuyện xảy ra đột ngột, Võ Thánh Phủ tổn thất thảm trọng, tử thương rất nhiều.
- Hiện tại Khương Lăng đang mang theo đám thuộc hạ bắt giữ tù binh Võ Thánh Phủ, giết hướng Hoàng Thành!