Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 692 - Chương 692 - Khởi Bẩm Bệ Hạ, Việc Lớn Không Tốt! (Tt)

Chương 692 - Khởi bẩm bệ hạ, việc lớn không tốt! (tt)
Chương 692 - Khởi bẩm bệ hạ, việc lớn không tốt! (tt)

Tin tức tuyên bố, tất cả mọi người ngẩn ngơ.

Lễ hội pháo hoa là mùa đoàn viên, ngày lễ long trọng nhất Thần Quốc, khi bắn pháo hoa là khoảnh khắc dân chúng hò reo, thả lỏng nhất.

Võ Thánh Phủ là phủ đệ của văn võ đại thần cả triều, những năm gần đây, Dục Đế vì lập chiến công vượt trội, được Võ Thánh Phủ ủng hộ hết mình, đây là căn cơ cho gã ngồi vững trên ngôi vua.

Nhưng trong lễ hội pháo hoa hôm nay, có ít nhất hơn hai trăm cường giả đứng đầu Võ Thánh Phủ được mời đến.

Đây là lúc Võ Thánh Phủ trống rỗng nhất.

Cái gọi là Khương Lăng tức là Cửu hoàng tử của tiên đế, Đông Dương Lăng.

Hiển nhiên Dục Đế không đoán trước được Đông Dương Lăng sẽ làm khó dễ trong lễ hội pháo hoa, hơn nữa không tấn công Hoàng Thành mà là công kích Võ Thánh Phủ.

Ngày tiên đế băng hà, Đông Dương Lăng mang theo thân tín, hậu duệ biến mất, rõ ràng trốn ở đâu đó trong Thần Đô, dùng kết giới thiên văn ẩn núp, cộng thêm rất có thể có người bao che, cho đến nay Dục Đế vẫn không thể tóm cổ Đông Dương Lăng ra.

Dục Đế cười gằn:

- Giặc phản quốc rốt cuộc chịu đi ra rồi sao? Rất tốt.

Hiện tại Đông Dương Lăng tấn công Võ Thánh Phủ, còn tiến đến Hoàng Thành?

Dường như Dục Đế ước gì đụng trận trực diện với Đông Dương Lăng.

Nhưng rồi . . . Dục Đế bỗng thay đổi sắc mặt.

Ngay lúc này, trong buổi tiệc, đột nhiên có hơn ba trăm người đột ngột bật dậy, tấn công người xung quanh.

Trong phút chốc tình hình hỗn loạn rối ren, nhiều thú bản mệnh đỉnh cấp bỗng nhiên xuất hiện, tiếng rống rung trời.

Rầm rầm rầm!

Đất đai cũng rung rinh.

- Hộ giá!!!

- Là người của Cổ thị tộc, đáng chết!

- To gan, Tham Lang Cổ tộc, Thao Thiết Cổ tộc, Tất Phương Cổ tộc, Kỳ Lân cổ tộc dám phản quốc khi quân, nghịch loạn triều cương!!!

Thậm chí . . .

Không chỉ riêng Cổ thị tộc, nhiều người trong hoàng tộc Khương thị bỗng nhiên ra tay.

Trong phút chốc không phân rõ được ai đầu phục Đông Dương Lăng.

Rõ ràng, Đông Dương Lăng chưa bao giờ biến mất, gã vẫn luôn ở trong Thần Đô khống chế đại cục, chỉ vì giờ phút này.

Dục Đế đã phong tỏa chặt chẽ người của Cổ thị tộc, đã điều tra rất kỹ, đám người này từng tuyên thề trung thành.

Dục Đế biết trong đám người này chắc chắn còn kẻ ngoan cố, nhưng không ngờ sẽ có nhiều như vậy.

- Đông Dương Dục mưu sát tiên đế, mưu triều soán vị, tội nghiệt ngập trời, tội không thể thứ!

- Hắn và Trung Hiền Quân bắt ép Đế Thú, giả truyền thánh chỉ, lòng muông dạ thú, thiên hạ nên tru!

Lý Thiên Mệnh tặc lưỡi nhìn mọi thứ diễn ra.

Hắn không biết trong đó có bao nhiêu chi tiết mình không biết, cũng không rõ Đông Dương Lăng giấu ở góc nào, càng không hiểu tại sao Cổ thị tộc và phần lớn thượng cổ hoàng tộc ủng hộ Đông Dương Lăng.

Hắn chỉ trông thấy:

Đông Dương Lăng ẩn núp rốt cuộc nhờ cậy Dục Đế thả lỏng trong tiệc pháo hoa, khi châm ngòi pháo hoa thì xua quân tấn công Võ Thánh Phủ, dùng thủ đoạn thiết huyết suy yếu lực lượng của Dục Đế trước, tù binh nhân vật mấu chốt trong Võ Thánh Phủ, kiềm chế cường giả Võ Thánh Phủ bên cạnh Dục Đế.

Đông Dương Lăng còn khiến Cổ thị tộc và một phần hoàng tộc Khương thị làm nội ứng trong tiệc pháo hoa, tính toán trong ngoài, khiến kết giới bảo vệ của Hoàng Thành không cách nào thuận lợi dựng lên.

Lý Thiên Mệnh muốn nhìn chó cắn chó, nhưng cảnh này quá hỗn loạn, sơ sẩy một cái là sẽ bị ngộ thương.

Ầm ầm!

Nhiều cung điện bảo tồn mấy vạn năm sụp đổ trong chiến đấu, nhiều cung nữ, thái giám bị đè chết, những kiến trúc trong tầm mắt rất nhanh thành đống đổ nát.

- Đi!

Trong tình hình như vậy, Bạch Mặc một tay một người, chộp lấy Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong, trực tiếp rút lui.

Ba vị Điện Vương khác mang đi Trần Kinh Hồng, Tư Đồ Y Y, Bạch Tiểu Trúc.

Vù vù vù vù vù!

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, giây lát đã rời khỏi Hoàng Thành.

Nhìn lại đại quân của Đông Dương Lăng đã giết vào Hoàng Thành không chút phòng bị.

Nơi đó ánh lửa tận trời, quyết đấu giữa cường giả và cự thú dẫn đến vô số kiến trúc sụp đổ, tiếng hét thảm vang lên liên tiếp.

Bắn xong pháo hoa, Thần Đô vừa yên lặng được một lúc thì biến thành chiến trường.

Các cường giả đứng đầu Thần Quốc quyết đấu dẫn đến động đất.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chiến đấu từ Hoàng Thành lan đến Thần Đô, vô số Ngự Thú Sư ùa vào Hoàng Thành. Toàn bộ Thần Đô từ vui sướng bỗng trở nên hỗn loạn.

Tiếng kêu khóc khắp nơi, tiếng la giết đầy rẫy.

Bạch Mặc thả chậm bước chân, đứng trên một lầu tháp:

- Bọn họ điên rồi sao?

Dạ Nhất bĩu môi, khó tin hỏi:

- Đông Dương Lăng ghê gớm, âm thầm giấu lâu như vậy. Hắn có thể khiến Cổ thị tộc bán mạng cho hắn, còn khiến tông môn ở chín cảnh vực xuất binh, thậm chí kéo Kỳ Lân cổ tộc vào.

Thiên Chi Điện Vương nói:

- Phỏng chừng hứa hẹn cho Kỳ Lân cổ tộc trở về Cổ thị tộc, lấy lại Nhất Thế Chú Ấn, để Kỳ Lân cổ tộc lại thấy ánh mặt trời đi.

Nam Phương Điện Vương nói:

- Dục Đế ước gì hắn xuất hiện, cho nên tiệc pháo hoa không thiết lập phòng bị. Nhưng e rằng Dục Đế không ngờ Đông Dương Lăng sẽ to gan như vậy, thừa dịp bắn pháo hoa tiến công vào Võ Thánh Phủ.

Dạ Nhất nói:

- Kệ đi, tùy tiện bọn họ đấu, đấu càng ác càng tốt, chúng ta ngồi xem hổ đấu là được.

- Các ngươi phỏng đoán xem người nào thắng?

Bạch Mặc nói:

- Khó nói, Dục Đế không phải không có chuẩn bị, hơn nữa thực lực của hắn vốn chiếm ưu thế. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, Đông Dương Lăng đã ra tay thì sẽ không rút tay về. Tiếp theo Thần Đô sẽ rơi vào chiến loạn, mãi khi nào huynh đệ bọn họ phân ra thắng bại chân chính mới thôi.

Dạ Nhất cười khẩy nói:

- Bọn họ đấu phế thượng cổ hoàng tộc thì càng tốt.

- Có đạo lý.

Đông Dương Dục bỗng nhiên khai chiến, trong Thần Đô chỉ có một mình Thập Phương Đạo Cung là còn ngồi yên được.

Bạch Mặc nói:

- Đưa bọn nhỏ về trước, sau đó đến gần xem tình hình chiến đấu?

- Được!

Lý Thiên Mệnh vội lên tiếng:

- Khoan đã! Điện Vương, thượng cổ hoàng tộc đấu với nhau rồi thần táng làm sao bây giờ? Còn vào được không?

Bạch Mặc nói:

- Không sao, nửa tháng nữa thần táng mới mở ra, cho dù đến lúc đó bọn họ không phân ra thắng bại thì thần táng vẫn sẽ đúng giờ mở ra. Nếu bọn họ còn tranh đấu, không ai đi thần táng thì ta mang ngươi đi, dù sao ngươi đã lấy được danh ngạch.

Lý Thiên Mệnh yên lòng:

- Tốt rồi.

Nói thật, Lý Thiên Mệnh không thèm quan tâm ai trong hai hoàng mạch thắng, suy nghĩ của hắn giống như nhóm Dạ Nhất, tốt nhất là lưỡng bại câu thương.

Bình Luận (0)
Comment