Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 693 - Chương 693 - Hoàng Tộc Thần Đô Nội Chiến

Chương 693 - Hoàng tộc Thần Đô nội chiến
Chương 693 - Hoàng tộc Thần Đô nội chiến

Thần Đô hiện giờ quá loạn, đám người Bạch Mặc đưa nhóm Lý Thiên Mệnh về Đạo Cung.

Vừa trở về, bọn họ phát hiện Thập Phương cung chủ Vi Sinh Vân Tịch mở ra kết giới Thập Phương Trấn Ma.

Từ đây về sau . . .

Toàn bộ Thập Phương Đạo Cung ẩn sau phòng hộ mạnh mẽ, trừ đệ tử Đạo Cung ra không ai vào được.

- Cung chủ?

Vi Sinh Vân Tịch nói:

- Truyền lệnh xuống, Thần Đô đang trong chiến loạn, đệ tử Đạo Cung không được rời đi, nếu muốn về gia tộc thì không được trở lại Đạo Cung nữa.

- Rõ.

Vi Sinh Vân Tịch hỏi:

- Có phải đám người Cô Tô Ly, Khương Ám đều tham chiến?

- Đúng vậy!

Vi Sinh Vân Tịch nói:

- Tốt lắm, nếu thế thì bọn họ không cần trở lại, thừa dịp chiến loạn, để Thập Phương Đạo Cung thay hình đổi dạng đi! Cứ đấu tiếp như vậy, chờ bọn họ trở về cũng không có tư cách la lối cái gì nữa.

Đám người mắt sáng ngời.

Quả nhiên, đây là thời cơ cực tốt dọn dẹp Đạo Cung!

Nhân vật mấu chốt của sáu Phương Điện trên cơ bản thuộc về hoàng tộc và thế lực khác, bên ngoài đánh nhau, chắc chắn bọn họ sẽ tham chiến cho gia tộc của mình.

Bên Đạo Cung, sáu Phương Điện thiếu cường giả đỉnh cấp trấn giữ, đối với những người khác thì nhóm Vi Sinh Vân Tịch có dư dả thời gian nhổ từng người.

Thậm chí lấy một vài nguyên do cắt bỏ vị trí Điện Vương của nhóm Khương Ám, cho người mình thay thế.

Nói ngắn gọn là lần này thượng cổ hoàng tộc nội đấu là thời cơ siêu tốt cho Thập Phương Đạo Cung và Lý Thiên Mệnh.

Hoàng tộc nội đấu và Đạo Cung thanh tẩy như thế nào không phải chuyện Lý Thiên Mệnh có thể quản, đặt ở trước mặt hắn vẫn là thượng cổ thần táng.

Cho nên, sau khi trở về từ tiệc pháo hoa, Lý Thiên Mệnh mặc kệ bên ngoài hỗn loạn như thế nào, hắn vùi đầu vào tu hành khắc khổ.

Sau khi Đạo Cung đóng kín, chỉ có thể ra, không được vào.

Vậy là con cháu hoàng tộc còn ở trong Đạo Cung cần suy xét có nên đi ra ngoài hay không.

Nghe nói một phần tư Hoàng Thành bị đánh thành phế tích, ra ngoài rồi không biết có bị giết không.

Một điều hiển nhiên, trong toàn bộ Thần Đô thì Thập Phương Đạo Cung là nơi an toàn nhất.

Đụng phải Kết giới Thập Phương Trấn Ma của Thập Phương Đạo Cung, mặc kệ là người của Dục Đế hay Đông Dương Lăng đều phải đi đường vòng.

Trong cuộc chiến tông môn ở Đông Hoàng Cảnh thường là đánh nhau bên ngoài, lần này nội chiến Thần Đô thì trực tiếp chiến đấu trong thành trì, thú bản mệnh của cường giả đỉnh cấp có thể đụng nát lâu thành.

Thậm chí có người nói cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì sẽ phá sập Thần Đô, tâm huyết mấy vạn năm của tổ tông hoàng tộc bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nhưng mà . . .

Lý Thiên Mệnh nói:

- Liên quan quái gì đến ta?

Lý Thiên Mệnh đang điên cuồng khổ tu trong Kiếm Khí Trì.

Nói là khổ tu, thật ra là một người một chim ăn hành.

Đương nhiên, chim là Tiểu Phượng Hoàng chứ không phải con chim khác đâu nhé.

Mỗi khi đến giai đoạn cao trào là tiếng la của một người một chim sẽ hòa âm thánh thót.

Quả nhiên.

Cùng với thân xác dung hợp càng lúc càng nhiều Bất Diệt Kiếm Khí, muốn tiếp tục dung hợp linh tai kiếm khí vô hạn vào máu thịt hữu hạn sẽ dần khó khăn, thống khổ hơn.

Lý Thiên Mệnh bây giờ toàn thân toát ra kiếm khí, cho dù là một đầu ngón tay cũng có thể xuyên thủng nham thạch.

Đây là uy lực của Bất Diệt Kiếm Thể.

Lý Thiên Mệnh bây giờ cơ hồ có thể không cần cầm binh khí chém giết, chỉ dùng ngón tay đã có thể thi thố kiếm chiêu, một ánh mắt xuyên thủng thịt.

Mười ngày trôi qua, số lượng Bất Diệt Kiếm Khí trong người Lý Thiên Mệnh lên đến năm trăm cái.

Nghe nói tổ tiên đời đầu Lý Thần Tiêu dựa vào Thái Nhất Tháp, số lượng cực hạn chỉ hơn chín trăm, không đến một ngàn.

Trong quá trình tu hành Bất Diệt Kiếm Thể tuy rằng xác thực thống khổ, nhưng không thể không nói, hiệu quả và lợi ích to lớn.

Nói theo lời của Vi Sinh Vân Tịch là:

Nhìn như Lý Thiên Mệnh sắp không chịu nổi, tru tréo inh ỏi chứ thật ra hắn chưa từng buông bỏ.

Nhìn cảnh tượng Kiếm Khí Trì khá là thê thảm, nhưng mấu chốt là mới một tháng rưỡi mà Lý Thiên Mệnh đã dung hợp năm trăm kiếm khí.

Ai biết cực hạn của hắn là ở đâu?

Sắp phải đi thượng cổ thần táng, rời khỏi Kiếm Khí Trì là không thể thăng cấp Bất Diệt Kiếm Thể, điều này khiến Lý Thiên Mệnh hơi bực mình.

Vi Sinh Vân Tịch đi tới, hỏi:

- Đang rầu chuyện gì vậy?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nếu như có thể mang những kiếm khí này vào thần táng thì tốt rồi.

Vi Sinh Vân Tịch nói:

- Được chứ.

- Cung chủ nói thật không?

- Đương nhiên.

Khi nói chuyện, Vi Sinh Vân Tịch lấy một cục đá trong suốt to cỡ nắm tay ra.

Lý Thiên Mệnh cúi đầu nhìn, trên cục đá giăng đầy thánh thiên văn, có ít nhất bảy mươi sợi.

Vi Sinh Vân Tịch nói:

- Đây là Không Minh Giới Thạch, cũng là một loại thánh linh khoáng chế tác nhẫn tu di, bên trong có không gian kỳ diệu kích cỡ cố định. Nhưng Không Minh Giới Thạch vì càng ổn định hơn nên thường dùng để lưu trữ linh tai. Những kiếm khí này bị bỏ vào Không Minh Giới Thạch mới đưa tới đây.

- Nó có thể mang đi bao nhiêu Bất Diệt Kiếm Khí?

- Nhỉnh hơn một nghìn.

- Tốt quá!

Lý Thiên Mệnh đã biết thời gian thần táng mở ra đại khái từ một tháng đến nửa năm, bình thường khoảng hai, ba tháng.

Hơn một nghìn Bất Diệt Kiếm Khí đủ cho hắn và Huỳnh Hỏa dung hợp.

Tiếp theo, Vi Sinh Vân Tịch tự mình lựa chọn Bất Diệt Kiếm Khí thích hợp cho cả hai.

Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:

- Cung chủ, bên ngoài thế nào rồi?

Vi Sinh Vân Tịch cười nói:

- Đêm lễ hội pháo hoa đánh dữ dội nhất, hai bên đều có nhiều người tử thương, tạm thời giằng co. Dục Đế đóng giữ Hoàng Thành, Đông Dương Lăng lấy Cổ thị tộc làm nền móng. Hiện tại bọn họ tựa như hai con mãnh thú bị nhốt trong một lồng, tạm ngừng chiến, nhưng sớm muộn gì hai người sẽ vì một ngôi vua mà phân ra sống chết. Hiện giờ bọn họ giằng co, tìm kiếm sơ hở của đối phương để phát động một kích trí mệnh.

- Đạo Cung có thể ngồi trên núi xem hổ đấu rồi ngư ông được lợi không?

- Không vội, yên lặng theo dõi kỳ biến là được.

- Ta nghe nói có mấy Phương Điện thay đổi Điện Vương?

Vi Sinh Vân Tịch đáp:

- Ừ, ai kêu ta kêu bọn họ về mà họ không về, làm Điện Vương của Đạo Cung vậy mà tham dự nội đấu của hoàng tộc, ta không nên trừ bỏ chức vị của họ sao?

Vi Sinh Vân Tịch nói chuyện rất dịu dàng, không giống người đứng đầu Đạo Cung mà càng như một trưởng bối hiền hòa.

Nhưng trong nội chiến Thần Đô, Vi Sinh Vân Tịch làm ra mấy quyết định rất quyết đoán, sắc bén nhanh gọn.

Hiện tại Đạo Cung hoàn toàn nằm trong bàn tay của nàng, phồn vinh hưng thịnh.

. . .

Đình viện số một.

Buổi tối.

Trong ánh sao, Khương Phi Linh nắm tay Lý Thiên Mệnh, đang thử đột phá Thần Văn Sư.

Đúng vậy.

Hôm nay bọn họ khiêu chiến thiên văn thư nhị tinh!

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Nếu thành công thì chúng ta hợp thể trở thành Thiên Văn Sư thiên văn.

Khương Phi Linh lườm hắn một cái:

- Ca ca nói chuyện sao là lạ, tập trung vào, đừng lãng phí bút mực!

Thiên văn thư nhị tinh dày gấp đôi, phải thật nghiêm túc.

Lúc trước bọn họ đã thất bại rất nhiều lần, lãng phí nhiều Không Linh Thư và bút mực, nếu lại thất bại thì lỗ to.

Quyển thiên văn thư nhị tinh này tên là Mê Hồn Trận Thư.

Đây là thiên văn thư kinh điển trong Nhiên Hồn tộc, có thể nháy mắt chế tạo ra một mê hồn trận bao trùm phạm vi nghìn thước.

Mê hồn trận này chẳng những chắn tầm mắt, còn có biến đổi ảo cảnh.

Nói ngắn gọn, đây là một cuốn sách giúp chạy trốn.

Lúc Lý Thiên Mệnh chọn lựa, vì năng lực đặc biệt của Mê Hồn Trận Thư nên hắn mới chọn nó.

Lý Thiên Mệnh cảm thấy chính mình không thiếu năng lực chiến đấu, chỉ thiếu năng lực chạy trốn khỏi nguy hiểm tột độ.

Quyển Mê Hồn Trận Thư như vậy có hiệu quả hơn là thiên văn thư công kích.

Dưới ánh sao.

Lý Thiên Mệnh nhìn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Khương Phi Linh nắm bàn tay của mình vẽ rồng rắn trên thiên văn thư.

Đây cũng là một loại hưởng thụ.

- Ca ca, ngày mai liền xuất phát đi thượng cổ thần táng đúng không?

- Đúng.

- Ca ca đã xác định chưa?

- Rồi.

- Tốt.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thật ra không cần suy nghĩ phức tạp, sống ở trên thế giới này thì khó tránh khỏi mấy chuyện phiền nhiễu, tóm lại cứ làm đi.

- Biết.

Khương Phi Linh gật đầu, trong mắt ánh lên tín niệm kiên định.

Có lẽ nhờ tín niệm này nên trong một canh giờ, quyển Mê Hồn Trận Thư có kinh không hiểm đã hoàn thành.

Hai Thiên Văn Sư nhị tinh hợp hai thành một mới ra lò.

Khương Phi Linh dụi mắt:

- Buồn ngủ quá.

Lý Thiên Mệnh bế nàng lên:

- Vậy đi ngủ nào.

- Buông người ta xuống!

- Muội cứ la đi, có la bể giọng cũng không ai cứu muội được!

- Bể giọng rồi.

- ???

Bình Luận (0)
Comment