Bọn họ không đứng gần tế đàn, nhưng cũng không cách quá xa.
- Muốn phá giải cục phải chết của Khương Phi Linh thì hiển nhiên người trong quan tài thủy tinh là then chốt.
Bọn họ ngồi trong đường hầm.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng hỏi:
- Tiểu Phong, Hồn Ma có biết quan hệ của Linh Nhi và người trong quan tài thủy tinh, và cả người kia không? Lúc nãy ta nghe nàng ta nói một câu Linh Nhi là phàm trần chi linh sinh ra từ Hậu Thiên Thần Thai?
Lý Thiên Mệnh muốn đào móc tin tức từ chỗ Hồn Ma thì đầu tiên phải tìm hiểu lai lịch của nó, hỏi xong lai lịch hắn liền vào chủ đề chính.
Dạ Lăng Phong nói:
- Cụ thể thì Hồn Ma cũng không rõ ràng, nhưng trong ký ức hỗn loạn vụn vỡ của nó có một ít đoạn ngắn. Nó nói Tiên Thiên Thần Thai và Hậu Thiên Thần Thai khi dung hợp, lấy lực lượng linh hồn của ta có thể thừa dịp xâm nhập Tiên Thiên Thần Thai, giết chết hồn của Tiên Thiên Thần Thai, bởi vì lúc này nàng sẽ cực kỳ yếu ớt. Đây là cách duy nhất cho Hậu Thiên Thần Thai thay thế Tiên Thiên Thần Thai sống sót.
Lý Thiên Mệnh giật mình kêu lên:
- Đây là Hồn Ma nói?
Dạ Lăng Phong nói:
- Đại loại vậy, ta tìm được trong đầu của nó, bản thân nó không hiểu ý nghĩa, ta đọc ra thôi.
Lý Thiên Mệnh vui sướng bất ngờ nói:
- Nếu trong ký ức của Hồn Ma có đoạn ngắn này đã nói lên chắc chắn là thật rồi.
Linh hồn là thứ kỳ diệu, cũng là gốc của con người, về mặt này thì Dạ Lăng Phong mạnh hơn Lý Thiên Mệnh nhiều.
Dạ Lăng Phong có thể sản sinh liên hệ kỳ diệu với Hồn Ma, thậm chí thăm dò ký ức của nó thì đúng là vượt sức tưởng tượng.
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh rốt cuộc trông thấy hy vọng.
Tuy vui mừng nhưng Lý Thiên Mệnh còn giữ lý trí, hắn chìm vào trầm tư.
- Ta giả thiết: Cái gọi là Tiên Thiên Thần Thai là người trong quan tài thủy tinh, hồn của Tiên Thiên Thần Thai thì là người đã nhập vào thân thể Linh Nhi. Hậu Thiên Thần Thai là thân thể của Linh Nhi, phàm trần chi linh là linh hồn của muội ấy. Nghe như Tiên Thiên Thần Thai và Hậu Thiên Thần Thai cần dung hợp thành một thân thể thì mới sản sinh ra một loại biến hóa, ví dụ như người đã chết hồi sinh! Một thân thể mới chỉ chứa được một linh hồn, vậy là người kia muốn trở thành linh hồn đó.
Lý Thiên Mệnh mắt sáng ngời quay sang nhìn Dạ Lăng Phong:
- Tiểu Phong, ý của ngươi là khi thần thai dung hợp, ngươi sẽ giúp ta giết hồn của Tiên Thiên Thần Thai, hoàn toàn diệt tuyệt nàng, để Linh Nhi có cơ hội sống sót duy nhất?
Dạ Lăng Phong buồn rầu nói:
- Ta chỉ đoán thế thôi, nhưng đến lúc đó cụ thể phải làm sao thì ta không rõ ràng, Hồn Ma cũng không cho ta biết. Nó chỉ có thể ăn cả hai linh hồn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu khi đó là phút linh hồn của Tiên Thiên Thần Thai yếu ớt nhất thì ngươi hãy tìm đúng nàng ta, trực tiếp xé nát.
Dạ Lăng Phong nói:
- Ừ, ta nhất định sẽ cố gắng hết mình!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tiểu Phong, ta đa tạ ngươi trước.
Dạ Lăng Phong nói:
- Không cần nói như vậy, ngươi mang ta ra kết giới Nhiên Hồn, là ân nhân suốt đời của ta, mạng của ta là của ngươi, bảo ta làm gì đều được.
Huỳnh Hỏa ló đầu ra, xấu xa hỏi:
- Nếu bảo làm tiểu thiếp của ngươi thì sao?
Lý Thiên Mệnh buồn cười nói:
- Sao ngươi không đi chết đi!
Không khí đang nghiêm túc mà nó chen vào nói đùa.
Huỳnh Hỏa nham nhở nói:
- Bình tĩnh, Kê gia sinh ra là để điều tiết không khí. Ngươi cũng đừng căng thẳng quá, hiện tại đã có biện pháp, tiếp theo làm thịt mụ phù thủy đó là xong, đừng mặt ủ mày chau, cười cho Kê gia nào.
Lý Thiên Mệnh lườm con chim:
- Cười cái đầu ngươi, sang góc chơi!
Lý Thiên Mệnh vắt óc suy nghĩ vấn đề khác, ví dụ như . . .
Lý Thiên Mệnh hỏi Dạ Lăng Phong:
- Nhiên Linh kết thúc, nàng ta sẽ lại thức tỉnh, chắc chắn sẽ tìm mọi cách khiến hai thần thai dung hợp, đến lúc đó chúng ta làm cách nào đi theo? Đặc biệt là ngươi, còn phải khống chế Hồn Ma.
Dạ Lăng Phong nói:
- Ta lấy phương thức linh hồn xuất khiếu trốn trên người của ngươi? Như vậy thì nàng ta sẽ không nhìn ra.
- Nhưng thời gian giới hạn một canh giờ thì sao?
Dạ Lăng Phong có thể linh hồn xuất khiếu, nhưng nếu rời khỏi thì thân thể chỉ sống được một canh giờ.
Dạ Lăng Phong nói:
- Ừm, đến lúc đó để Hồn Ma mang theo thân thể của ta.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được, nhưng ta không biết linh hồn Tiên Thiên Thần Thai khống chế Ma Thành đến mức nào? Vừa rồi nàng ta có thể trực tiếp đưa ta đến bên cạnh tế đàn, còn có thể mở ra thần táng, nếu nàng ta có thể tùy ý điều chỉnh toàn bộ Ma Thành thì sẽ rất rắc rối.
Dạ Lăng Phong nói:
- Chắc không được đâu, nếu không thì vừa rồi nàng ta đã làm như vậy, tùy tiện ngăn cách Hồn Ma. Nói trắng ra là nàng ta hiện tại là một linh hồn mạnh mẽ trong trạng thái đặc biệt, thậm chí gọi là hồn của thần cũng không kỳ lạ. Nhưng trông nàng không giống như là chủ nhân thật sự của Ma Thành này.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Ngươi khẳng định điều này sao?
- Ừ, Thiên Mệnh ca, ngươi quên tin nhắn ta để lại cho ngươi nói rằng có một âm thanh chỉ dẫn ta đi tới sao?
- Phát sinh cái gì?
- Ma Thành trực tiếp mở đường đưa ta đến một nơi kỳ diệu, địa hình Ma Thành biến hoá phức tạp hơn lần này nhiều, ta cảm giác khi đó toàn bộ Ma Thành đều đang mở đường cho ta.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Ta được một truyền thừa, ngươi hãy nhìn vào mắt của ta.
Con mắt màu đỏ thẫm của Dạ Lăng Phong bỗng nhiên biến hóa, biến thành hai vòng xoáy màu đen, vòng xoáy sâu thăm thẳm tựa như hang không đáy, cơ hồ hút linh hồn của Lý Thiên Mệnh vào trong.
Ngay sau đó, đôi mắt của Dạ Lăng Phong khôi phục bình thường.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Lợi hại, là truyền thừa gì vậy?
Dạ Lăng Phong đáp:
- Khá mơ hồ, tạm thời không cho ta cái gì, chỉ có hai tròng mắt bỗng nhiên nhập vào mắt của ta. Ta còn đang nghiên cứu về truyền thừa này, điều duy nhất mà ta biết hiện nay là truyền thừa đến từ một người tên Nguyên Thủy Ma Tôn.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Nguyên Thủy Ma Tôn? Nghe tên thì rất khủng bố, chắc không phải cố ý đặt tên lừa người, thật ra là cao thủ mèo quào chăng?
Dạ Lăng Phong nghiêm túc nói:
- Chắc không đâu, Nguyên Thủy Ma Tôn là chủ nhân của Hồn Ma.
- . . .
Câu trên chẳng qua là Lý Thiên Mệnh nói đùa.
Từ sự bí ẩn của Ma Thành, hơn nữa Hồn Ma xa xưa và kỳ dị, tất cả những điều đã phát sinh đủ để chứng minh tồn tại tên Nguyên Thủy Ma Tôn không phải là người thường.
Thậm chí là thượng thần thật sự!
Dạ Lăng Phong nói:
- Thiên Mệnh ca, ta còn có một suy đoán.
Dạ Lăng Phong là người thông minh, sau khi kiến thức dần phong phú thì chỉ số thông minh từ từ lên cao.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nói nghe một chút.
Dạ Lăng Phong hỏi:
- Người trước kia đi vào thần táng không cảm giác có gì lạ, nhưng lần này khác hẳn, có hai nguyên nhân. Một là có lẽ vì ngươi dùng cánh tay hắc ám phá kết giới thần táng của Ma Thành mới đưa đến sự tình kỳ dị, từng vụ việc phát sinh nối tiếp nhau. Ví dụ như hồn phó quả cầu máu, có phải nó xuất hiện vào lúc ngươi phá kết giới thần táng thứ nhất không?
Lý Thiên Mệnh suy nghĩ kỹ:
- Hình như đúng.
Lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh xuyên qua kết giới thần táng liền có một bóng đen xông lại gần hắn, nhưng hắn không kịp thấy rõ là ai. Sau đó sự tình kỳ dị liên tiếp phát sinh, đầu tiên là Đông Dương Phong Tiêu và Khương Phong Nguyệt, sau đó xuất hiện kiến ăn thịt.
Lần thứ hai phá kết giới thần táng, trực tiếp thả Hồn Ma ra luôn.
Dạ Lăng Phong hỏi:
- Lúc trước hồn của Tiên Thiên Thần Thai đã nói nàng ta tò mò chín hồn phó sẽ mang đến tạo hóa gì cho ngươi, điều này nói lên quả cầu máu xuất hiện không liên quan gì tới nàng ta. Bây giờ nàng ta không thể thoát ra trong vòng hai tháng, chúng ta có nên làm thử lấy đủ chín hồn phó thì phát sinh biến đổi gì?
Lý Thiên Mệnh lấy ra quả cầu máu trong nhẫn tu di của mình, có tổng cộng sáu quả, còn thiếu ba quả.