Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 717 - Chương 717 - Phàm Trần Chi Linh

Chương 717 - Phàm trần chi linh
Chương 717 - Phàm trần chi linh

Lý Thiên Mệnh dứt khoát ôm lấy thân thể của Khương Phi Linh, xoay người bỏ chạy. Nhưng người trong vòng tay hắn không chịu yên phận, cộng thêm Hồn Ma không nghe lời, thoát khỏi sự khống chế của Dạ Lăng Phong, xông đến trước mắt Lý Thiên Mệnh.

- Ngăn Hồn Ma lại!

Ba con thú lao ra, đặc biệt là Lam Hoang che đằng trước nhất.

Tiếc rằng ngay từ giây đầu tiên, thần thông Sơn Hải Giới của bé rùa bự bị Hồn Ma đập nát.

Điều này nói lên tuy Hồn Ma không mạnh đến đáng sợ nhưng ít ra cao hơn cấp bậc của nhóm Lý Thiên Mệnh một chút.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Lam Hoang và Meow Meow bị đụng bay, càng miễn bàn Tiểu Phượng Hoàng, Bất Diệt Kiếm Khí đâm ra nhưng không xuyên thủng da thịt của Hồn Ma được.

Hiển nhiên đây là vật da dày thịt béo.

Người này hung hăng nói:

- Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, đưa ta lên tế đàn, nếu không thì ta và nàng đều sẽ chết vào tay Hồn Ma!

Lý Thiên Mệnh nạt:

- Câm mồm lại!

- Ha ha.

Khi nàng ta trông thấy Lý Thiên Mệnh dứt khoát ôm nàng đi ra ngoài thì lại lần nữa hóa thành Thiên Chi Dực vô hình lao ra vòng tay của hắn, cố bay về phía tế đàn màu xanh.

Nhưng nói thật, bây giờ nàng ta cách tế dàn càng xa xôi.

Nếu không có thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong ngăn cản Hồn Ma thì nàng ta vốn không thể lại gần.

Tốc độ của Thiên Chi Dực không nhanh, Lý Thiên Mệnh lại che ở trước mặt nàng ta:

- Đừng hòng đi!

Ngay lúc này . . .

Thiên Chi Dực bỗng lao vào người Lý Thiên Mệnh, Phụ Linh.

- Ca ca, hãy lấy ra Thiên Linh Chi Luyến!

Đây là giọng của Khương Phi Linh.

- Linh Nhi?!

Tuy có câu nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng giờ phút này, vành mắt Lý Thiên Mệnh đỏ hoe.

Vào lúc như vậy, Khương Phi Linh có thể nói chuyện thì rõ ràng đã trải qua đấu tranh.

Giờ phút này, không chỉ mình Lý Thiên Mệnh liều mạng trên mũi đao, cố giành giật mọi khả năng, Khương Phi Linh cũng đang cố gắng.

Lý Thiên Mệnh lập tức lấy ra Thiên Linh Chi Luyến từ trong nhẫn tu di.

Ngay sau đó, Khương Phi Linh Phụ Linh trong người hắn chuyển sang trạng thái Nhiên Linh.

Lửa màu vàng rực cháy chớp mắt đốt Mệnh Tuyền của Lý Thiên Mệnh.

Cảm giác đó vô cùng khó chịu, Mệnh Tuyền Thánh Cung của hắn đang tiêu hao với tốc độ khủng bố.

Nhưng Lý Thiên Mệnh hiểu Khương Phi Linh muốn làm cái gì.

Sau khi Nhiên Linh thì nàng sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, trong trạng thái này thì rõ ràng người kia không làm gì được.

Từ khi biết nàng ta ở trong cơ thể của mình, Khương Phi Linh không nhắc một chữ nào về Nhiên Linh với Lý Thiên Mệnh, tất cả là vì vận dụng nó vào lúc này.

Có lẽ không giải quyết dược căn bản, nhưng có thể kéo dài thời gian vô hạn.

Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh nghe người kia căm giận ngút trời quát:

- Ngươi muốn chết! Ngươi chỉ là phàm trần chi linh sinh ra từ Hậu Thiên Thần Thai, ngươi có tư cách gì chiếm cứ thân thể của ta?!

Giọng của Khương Phi Linh chất chứa quyết nhiên:

- Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta là chính ta, tạm biệt!

Nàng trầm mặc thời gian dài, bây giờ bùng nổ vào khoảnh khắc này.

Có ai không muốn sống tiếp?

Khương Phi Linh đang kiên trì, Lý Thiên Mệnh cũng vậy.

Từ khoảnh khắc Dạ Lăng Phong xuất hiện đến bây giờ, mỗi bước đều là kinh tâm động phách.

Mạo hiểm rất nhiều lần, nhưng ít nhất bọn họ không thua!

Vù vù vù vù vù!

Ngọn lửa Nhiên Linh cháy hừng hực, đốt người Lý Thiên Mệnh, hắn chưa từng nghĩ đến mình sẽ bị Nhiên Linh, nhưng cũng làm hắn vui mừng nhất.

Thống khổ có đáng gì?

Khi Thánh Nguyên của hắn bị điên cuồng suy yếu, Khương Phi Linh tiêu hao hết lực lượng hóa thành đốm sáng màu vàng dung hợp vào Thiên Linh Chi Luyến.

Từ đó không còn nghe được giọng nói của người kia nữa.

Thậm chí . . .

Hồn Ma bình tĩnh lại.

Ba cái đầu lần lượt thay đổi ba nét mặt vui giận buồn, sáu cánh tay rũ xuống, không nhúc nhích.

Rốt cuộc, tạm thời kết thúc.

Nhóm Huỳnh Hỏa mệt mỏi ngã xuống đất, Dạ Lăng Phong cũng vậy.

Lý Thiên Mệnh đứng trong đại cung này, tay cầm Thiên Linh Chi Luyến, Khương Phi Linh đã ở trong đó.

- Muội ấy không chết, lần này Nhiên Linh ít nhất phải qua hai tháng mới tỉnh lại. Người kia càng sẽ không xuất hiện nữa, thần táng sẽ không mở cửa ra, mình còn có thời gian!

Đây là Khương Phi Linh đấu tranh giành lấy thời gian cho Lý Thiên Mệnh.

Mắt Lý Thiên Mệnh bắn ra tia sáng:

- Linh Nhi!

Hắn biết cục diện này đã rất tốt, ít nhất không còn hoang mang mờ mịt bị người khống chế, sắp đặt, thậm chí nắm giữ chút quyền chủ động.

Dạ Lăng Phong tiến lên, căng thẳng hỏi:

- Thiên Mệnh ca, Linh Nhi tỷ tỷ không sao chứ?

- Tạm thời không sao, tương đương với kéo dài thêm hai tháng.

Vừa nói đến đây, Lý Thiên Mệnh sực nhớ ra Khương Phi Linh ở trong Thiên Linh Chi Luyến có thể nghe thấy lời nói của mình thì chắc người kia cũng nghe được.

Cho nên Lý Thiên Mệnh bỏ Thiên Linh Chi Luyến vào nhẫn tu di.

Nhẫn tu di có không gian ngăn cách, với trạng thái yếu ớt của Khương Phi Linh chắc chắn không nghe được.

Huỳnh Hỏa nói:

- Nhất định sẽ nghĩ được cách gì.

- Ừm!

Lý Thiên Mệnh gật đầu, đưa mắt nhìn tế dàn.

Hắn không dám đi lên, lo lắng mình mang theo Thiên Linh Chi Luyến đến gần quan tài thủy itnh sẽ phát sinh chuyện gì không cách nào đoán trước.

Trên tế đàn màu xanh chỉ có một quan tài thủy tinh, có thể thấy rất rõ ràng.

Người nằm bên trong là Khương Phi Linh!

Có lẽ không phải là chính nàng nhưng chắc chắn là người giống hệt nàng.

Dạ Lăng Phong trao đổi với Hồn Ma, sau đó nói:

- Thiên Mệnh ca, Hồn Ma có một ít ký ức hỗn loạn, ta phỏng chừng nó có ích cho ngươi.

- Tốt, chúng ta rời khỏi đây đã.

Lý Thiên Mệnh thấy trong địa cung này có đường hầm, tuy chỉ có một cái nhưng hẳn là có thể rời khỏi đây.

Dạ Lăng Phong ngồi trên đầu Hồn Ma, bàn tay đặt lên trán nó, tựa hồ có thể giao lưu với nó.

Sau khi Khương Phi Linh Nhiên Linh, Lý Thiên Mệnh có dư dả thời gian cùng Dạ Lăng Phong tìm ra biện pháp.

Lý Thiên Mệnh chỉ vào Hồn Ma, hỏi:

- Nó rốt cuộc là cái gì?

Dạ Lăng Phong trả lời:

- Nó là hồn ma bị bắt nhốt trong Ma Thành này, bị nhốt lâu quá nên quên mất lai lịch của mình, trong đói khát trở lại trạng thái nguyên thủy nhất, hiện giờ ngơ ngác, chỉ có chút ít mảnh nhỏ ký ức.

- Nơi này không phải thượng cổ thần táng mà là một chỗ tên Ma Thành?

Lý Thiên Mệnh còn nhớ người kia cũng nhắc đến hai chữ Ma Thành.

Dạ Lăng Phong gật đầu, dừng một chút rồi nói tiếp:

- Chắc là vậy. Hồn Ma cần ăn linh hồn để từ từ biến mạnh, nó là thể biến hóa cơ thể và linh hồn kỳ lạ, vừa có thể biến thành thân thể cũng có thể lột xác thành linh hồn, có thể mô phỏng hình dạng con người, biến hóa thành các loại hình dạng.

Dạ Lăng Phong vừa nói xong Hồn Ma đã biến hình thành một Dạ Lăng Phong khác, tuy bề ngoài giống nhau nhưng khí chất thì khác biệt.

Lý Thiên Mệnh gật gù:

- Đúng là một quái vật.

Quả nhiên thứ trong Ma Thành không thể suy nghĩ bằng lẽ thường.

Dạ Lăng Phong nói:

- Thiên Mệnh ca, thật ra nó rất cảm kích ngươi, nhờ ngươi phá kết giới thiên văn của tòa cung điện đó nên nó mới có thể mở cửa gỗ bò ra. Nó nói xin lỗi ngươi, bởi vì khi nó thấy Linh Nhi tỷ tỷ là sẽ không kiềm chế được bản thân sản sinh thù hận và sát niệm.

Lý Thiên Mệnh hơi bất ngờ:

- Ta thả ra?

Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói là trùng hợp, mình vô tình thả ra một thứ, vào phút mấu chốt giúp ngược lại mình.

Nếu không có Dạ Lăng Phong mang quái vật xuất hiện thì Lý Thiên Mệnh còn đang bị người kia dắt mũi.

Bình Luận (0)
Comment