Lý Thiên Mệnh giả vờ như không biết gì, kéo tay Khương Phi Linh, nói:
- Đừng, ta nghe lời ngươi hết, nhưng mang Tiểu Phong đi cùng thôi mà, ngươi cần gì gay gắt vậy?
Ngay lúc này, Dạ Lăng Phong đã trông thấy bọn họ.
- Grao!
Một con quái vật ba đầu sáu tay, toàn thân phủ vảy giáp màu xám, mặt mũi hung tợn vọt ra từ sau lưng Dạ Lăng Phong, nhìn Khương Phi Linh chằm chằm.
- Ta muốn giết ngươi!!!
Ba cái đầu phát ra tiếng gầm, hùng hổ xông lên.
Câu này khiến Lý Thiên Mệnh chân chính ý thức được hắn ở trong mộ chôn nghe mỗi câu ‘ta muốn giết ngươi’ tựa hồ không phải nói với hắn mà là nhằm vào Khương Phi Linh ở trên người hắn.
Hoặc nên nói là nói cho người này nghe.
- Nàng ta và thượng cổ thần táng rốt cuộc có quan hệ gì?
Lần này trùng hợp gặp Dạ Lăng Phong và quái vật kia, Lý Thiên Mệnh lập tức quyết định giả ngây giả dại, đánh cuộc một phen.
Lý Thiên Mệnh muốn nhìn xem nàng ta có phản ứng như thế nào.
Khi quái vật kia xông lên, trong con ngươi trắng của nàng lóe tia nguy hiểm, vẻ mặt bị chọc giận.
Nàng ta lạnh lùng cười:
- Thôi, vốn định đợi ngươi gom đủ chín hồn phó xem xem Ma Thành sẽ mang đến tạo hóa gì cho ngươi, nhưng ngươi giở trò với ta, vậy thì trực tiếp làm việc nghiêm túc!
Lượng tin tức trong câu nói này rất lớn.
Hồn phó và Ma Thành đều là danh từ, ý chỉ quả cầu máu và thần táng.
Mấu chốt ở chỗ . . .
Nàng ta kêu Lý Thiên Mệnh thu thập hồn phó hóa ra không phải việc nghiêm túc.
Vậy thì việc nghiêm túc mà nàng ta muốn làm là cái gì?
Thực hiển nhiên, đó là nguyên nhân nàng ta buộc Khương Phi Linh trở về mộ chôn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngay lúc này, phát sinh chuyện rung động.
Thượng cổ thần táng đang rung rinh.
Sau đó mảng lớn gạch xanh dưới chân Lý Thiên Mệnh bỗng biến mất.
Điều này nói lên quan hệ giữa nàng ta và thần táng kỳ lạ, nhưng nàng ta có thể khống chế biến hóa của thần táng.
Dưới chân Lý Thiên Mệnh biến thành khoảng trống, nàng ta điều khiển thân thể của Khương Phi Linh Phụ Linh lên người hắn.
Ngay sau đó, một cột đá to từ trần nhà hạ xuống, đè trên đỉnh đầu Lý Thiên Mệnh làm hắn rớt xuống vực sâu dưới chân.
Lý Thiên Mệnh hét to một tiếng:
- Tiểu Phong!!!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, quái vật bên cạnh Dạ Lăng Phong bỗng biến thành cơn lốc màu đen cuốn lấy y rơi xuống vực sâu.
Giây sau, cả nhóm cùng bị cây cột trên đầu đè xuống tận đáy vực.
Lúc rơi xuống, Lý Thiên Mệnh lớn tiếng hỏi:
- Thứ bên cạnh ngươi là cái gì?
- Nó tên Hồn Ma!
Vừa dứt lời, cả nhóm rớt mạnh xuống đất, Lý Thiên Mệnh phun ra búng máu, xương toàn thân suýt vỡ vụn.
Lý Thiên Mệnh cố nén đau đớn đứng lên. Đây là một thế giới đen ngòm, khoảnh khắc bọn họ đi vào, bốn phía bừng sáng.
Lý Thiên Mệnh quét mắt qua, phát hiện đây là một tòa địa cung to lớn, dường như xây ở tận cùng thần táng.
Từ vị trí hắn đứng nhìn phía trước sẽ thấy ngay phương hướng đó có một tế đàn màu xanh vừa cao lớn vừa xa xưa.
- Thiên Mệnh ca, cẩn thận!
Lý Thiên Mệnh vừa trông thấy tế đàn thì một bóng ma to lớn áp sát sau lưng hắn, thì ra là Hồn Ma nhằm vào hắn, ba đầu sáu tay trực tiếp đè lên.
Ầm!
Lý Thiên Mệnh né qua, phát hiện móng vuốt của Hồn Ma để lại vết cào sâu dưới đất.
Thực hiển nhiên, độ cứng của Hồn Ma không đến trình độ đáng sợ, nhưng móng vuốt của nó đạt đến hiệu quả như Đông Hoàng Kiếm.
Dạ Lăng Phong nhảy lên đầu Hồn Ma, đè đầu nó:
- Không được động vào hắn!
Hồn Ma táo bạo nghe lời giữ yên.
Ngay lúc này.
Một bóng sáng lao ra khỏi người Lý Thiên Mệnh, bay về phía tế đàn màu xanh.
Dường như là đôi Thiên Chi Dực, là Khương Phi Linh biến ra.
- Đừng đi!
Lý Thiên Mệnh xoay người đuổi theo, toàn thân nháy mắt rơi vào vũng bùn, đây là trường thời gian.
Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh đụng vào tường không gian.
Tốc độ bay của Khương Phi Linh không quá nhanh, nhưng thủ đoạn ngăn trở khiến người khó chịu.
Lý Thiên Mệnh cái khó ló cái khôn vội nói với Dạ Lăng Phong:
- Thả nó ra!
Tất cả diễn ra trong tích tắc, tất cả những gì Lý Thiên Mệnh làm liên quan đến sống chết của Khương Phi Linh.
- Ta muốn giết ngươi!!!
Quả nhiên Hồn Ma xông về phía Khương Phi Linh, dường như cực kỳ căm hận nàng ta.
Khi Hồn Ma lướt qua, Lý Thiên Mệnh ném ra một sợi Điện Ma Cửu Tiết Liên quấn lấy cánh tay của nó.
Rầm rầm rầm!
Hồn Ma mang theo Lý Thiên Mệnh đụng nát nhiều tường không gian, nhanh chóng đến gần Thiên Chi Dực do Khương Phi Linh biến ra.
- Ngăn nàng lại!
Giây phút đó, Lý Thiên Mệnh cảm giác người kia ở trước mắt hắn rất nóng nảy, nhưng nàng ta càng sợ Hồn Ma, bởi vậy mới dốc hết sức chạy về phía kia.
May mắn mới rồi thần táng biến hóa, Hồn Ma đi vào theo.
Vù vù vù vù vù!
Trong khoảnh khắc này, bọn họ đến trước tế đàn.
Lý Thiên Mệnh bị kéo đi.
Trong khoảnh khắc, hắn nhìn về phía tế đàn, sau đó ngẩn ngơ, nghẹt thở.
Hắn nhìn thấy!
Thấy rất rõ ràng!
Ngay chính giữa tế đàn đặt một quan tài thủy tinh cổ xưa.
Trong quan tài thủy tinh nằm một nữ nhân tuyệt sắc hút hồn chúng sinh.
Nàng mặc váy trắng bạch sa, mi mắt khép, hai tay đặt trên bụng, lẳng lặng nằm trong đó. Thời gian chậm rãi trôi qua mười vạn năm, tựa hồ không để lại dấu vết gì trên da thịt của nàng. Tựa như u lan trong khe sâu, uyển chuyển thướt tha, sáng lấp lánh. Mắt phượng cong cong giấu hổ phách, môi son nho nhỏ sắc anh đào. Xinh đẹp tựa hoa đào tháng ba mùa xuân, thanh tú như hoa cúc vào tháng chín mùa thu.
Nữ nhân như vậy có thể nói là thiên thu không ai tuyệt sắc bằng, giai nhân đẹp mắt, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, làm người trong thiên hạ đắm say.
Nhưng thứ khiến da đầu Lý Thiên Mệnh tê dại là . . .
Hắn đã từng gặp nàng!
Hắn cùng nàng sớm chiều ở chung, hứa lời thề cùng sống cùng chết.
Nàng là . . .
Khương Phi Linh!
- Tại sao Linh Nhi ở trong thần táng này?
Lý Thiên Mệnh rất rõ ràng, vấn đề này sẽ không có đáp án ngay lập tức, hơn nữa đang trong phút sống chết, đáp án đó vô nghĩa.
Hiện tại Lý Thiên Mệnh chỉ có thể trông chờ Hồn Ma ngăn cản được người ở trong cơ thể Khương Phi Linh.
Nếu nàng ta bị Hồn Ma bắt được thì Lý Thiên Mệnh vẫn còn cơ hội, nhưng nếu để nàng ta xông lên tế dàn, Lý Thiên Mệnh dám bảo chứng tuyệt đối không có cơ hội.
Bởi vì tin tức thiếu thốn, ở trong thần táng này điều kiêng kị nhất là bị nàng ta nắm mũi dẫn đi.
Hồn Ma sắp đến gần nàng ta.
Nó bỗng há to ba cái miệng hút mạnh, có thể cảm giác rõ ràng nàng ta giảm tốc độ, thậm chí từ Thiên Chi Dực biến về hình dạng Khương Phi Linh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hồn Ma đuổi theo.
Lý Thiên Mệnh bắt lấy cơ hội này vung Điện Ma Cửu Tiết Liên, xông đến trước mắt Hồn Ma, trước tiên lao về phía Khương Phi Linh.
Lý Thiên Mệnh giang hai tay ôm Khương Phi Linh vào lòng, nhưng người trong vòng tay hắn dùng ánh mắt lạnh lùng mà rực lửa nhìn hắn chằm chằm.
Nàng ta tức giận nói:
- Ngươi đừng xằng bậy, bị Hồn Ma bắt được thì ta và nàng đều phải chết!
Bùm!
Vừa dứt lời, móng vuốt của Hồn Ma đã chụp tới.
Lý Thiên Mệnh né tránh, Dạ Lăng Phong từ phía sau đuổi theo kiềm lại Hồn Ma nổi điên.
Dạ Lăng Phong thúc giục:
- Đi!
Thực hiển nhiên, Dạ Lăng Phong khó mà khống chế được Hồn Ma, bởi vì cái đầu ở ngay chính giữa là nét mặt giận.