Dạ Lăng Phong liếc nhìn những người này, linh hồn bắt đầu xao động, huyết khí cuồn cuộn:
- Thượng cổ hoàng tộc?
Đông Dương Liệt cười nói:
- Ra tay đi!
Vòng vây của bọn họ càng lúc càng nhỏ, tựa như bầy sói hoang bao vây một con dê núi nhỏ.
Ngay lúc này, Dạ Lăng Phong ngước đầu lên nhìn bóng đen tối tăm bên cạnh mình:
- Hồn Ma, ra đi, tám hồn phách đủ cho ngươi ăn chưa?
Bùm!
Trong bóng ma, một quái vật hé mở ba cái miệng.
Nhóm Đông Dương Liệt thấy rõ ràng.
Đó là một quái vật đứng bằng hai chân!
Nó có hai chân thô to, trên người phủ lớp vảy dày nặng, các khớp xương đều mọc gai xương sắc bén, thân hình cực kỳ vạm vỡ, như một cự thú đứng bằng hai chân.
Khiến người ta sợ hãi nhất là nó có ba đầu sáu tay!
Ba cái đầu mọc trên cổ đưa mặt về ba phương hướng.
Đầu này rất giống đầu người nhưng siêu to, hơn nữa mặt mũi hung tợn, cực kỳ dữ tợn.
Đặc biệt là đôi mắt to như chuông đồng.
Kỳ dị nhất là ba cái đầu có ba biểu cảm:
Một khuôn mặt vui vẻ, một khuôn mặt tức giận, một khuôn mặt đau thương.
Giờ phút này!
Tám người Đông Dương Liệt hút ngụm khí lạnh.
. . .
Năm ngày sau.
Lý Thiên Mệnh gặp Mộng Tình Tình.
Nàng một mình một người đi trong thế giới phong kín tối tăm này, bước tới trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Sau đó nàng tự cởi đồ ra.
Lý Thiên Mệnh trực tiếp ra tay, qua một phen khổ chiến đã giết Mộng Tình Tình.
Rồi sau đó Mộng Tình Tình cùng thú bản mệnh tổ hợp lại, sức chiến đấu càng mạnh.
Lý Thiên Mệnh tốn sức chín trâu hai hổ mới chém Mộng Tình Tình thành nhiều mảnh nhỏ sau đó đốt cháy.
Còn lại một bãi máu hội tụ thành con số bốn.
- Tiếp theo còn lại ba, ha, một. Trong thời gian này, người trong thân thể của Linh Nhi thúc giục ta mấy lần. Nhưng khi ta nói đối thủ chưa xuất hiện, ta cũng không có cách nào thì hình như nàng ta không phản bác. Điều này nói lên sự xuất hiện của quả cầu máu không phải do nàng ta khống chế, thậm chí không dính dáng gì đến nàng ta. Vậy thì khi gom thêm ba quả cầu máu sẽ phát sinh cái gì?
Lý Thiên Mệnh không chỉ tự suy nghĩ mà còn giao lưu với nhóm Huỳnh Hỏa.
Nhưng trước mắt, rất nhiều suy đoán tạm thời không có căn cứ, đối với Lý Thiên Mệnh thì bóng ma trong thượng cổ thần táng quá lớn.
Lý Thiên Mệnh đi lung tung trong thần táng, người kia không ngăn cản.
Nàng ta chỉ cấm một điều, đó là: Không cho phép Lý Thiên Mệnh trở về tu luyện trong cung điện phong kín.
Hôm nay, Lý Thiên Mệnh từ đường hầm khác lại trở về địa hình hình tròn kia.
- Đường hầm mà lần trước ta và Tiểu Phong chia tay nhau nằm ở đâu?
Lý Thiên Mệnh tìm kiếm.
Hắn muốn xem thử Dạ Lăng Phong đã trở về chưa, đã một thời gian hắn không quay về đây.
Lý Thiên Mệnh tìm được đường hầm kia, đi tới vị trí Dạ Lăng Phong để lại lời nhắn.
Vốn không ôm hy vọng gì, nhưng khi Lý Thiên Mệnh đến gần thì bỗng thấy xác chết nằm la liệt.
Có người, cũng có thú bản mệnh, tổng cộng tám người, mười mấy con thú bản mệnh.
Tình trạng chết của tất cả rất lạ, tuy thân thể cũng có vết máu, có người bị xuyên thủng, nhưng trên cơ bản dù là người hay thú bản mệnh đều trợn to mắt, biểu hiện cực kỳ sợ hãi trước khi chết.
Lý Thiên Mệnh thở phào:
- Không phải người của Thập Phương Đạo Cung.
Hắn vốn lo lắng là nhóm Bạch Tiểu Trúc, đến bây giờ còn không biết sống chết của bọn họ thế nào.
Lúc này, Lý Thiên Mệnh thấy trên vách tường thêm một hàng chữ.
[Thiên Mệnh ca, ta đã trở về, ở đây chờ ngươi.]
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.
- Tiểu Phong nói con quái vật kia nghe lời của hắn, vậy có khi nào những người này bị hắn và quái vật kia giết không? Quái vật kia có khi nào là cái con chạy khỏi cung điện phong kín?
Khi ấy lướt qua nhau, quái vật đi đánh với Đông Dương Phong Trần rồi gặp Dạ Lăng Phong?
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
- Có lẽ là vậy, hay là mình ở lại đây chờ Tiểu Phong xem sao.
Ngay lúc này, giọng của Khương Phi Linh bỗng thay đổi, cứng rắn ra lệnh cho Lý Thiên Mệnh:
- Đi!
Người kia lại xuất hiện!
Lý Thiên Mệnh thản nhiên hỏi:
- Tại sao?
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh cực kỳ quý trọng mỗi một cơ hội nói chuyện với người này, bình thường nàng ta không thèm đáp lại hắn.
Nàng ta lạnh lùng nói:
- Kêu ngươi đi!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta ở đây chờ một huynh đệ, cùng lắm đợi một, hai ngày, hắn sẽ không đi xa, không chậm trễ thời gian thu thập quả cầu máu, chỉ còn lại ba cái.
Giọng của nàng ta càng lạnh băng:
- Ta lệnh cho ngươi, đi.
Lý Thiên Mệnh đang định hỏi lý do thì phương xa bỗng vang tiếng bước chân.
Người chưa đến, giọng của Dạ Lăng Phong đã vọng lại:
- Thiên Mệnh ca, là ngươi hả?
Lý Thiên Mệnh cười đáp:
- Đúng vậy! Tiểu Phong!
Hắn nói với nàng ta:
- Ta nói rồi, không chậm trễ thời gian của ngươi, huynh đệ của ta đã đến.
Dạ Lăng Phong nghe giọng của Lý Thiên Mệnh, đi tới gần, Lý Thiên Mệnh đang định đi qua hội hợp với y.
Đột nhiên!
Khương Phi Linh rời khỏi người Lý Thiên Mệnh, đôi mắt màu trắng lạnh băng, chứng minh nàng bây giờ là người kia nhập.
Nàng ta nghiêm túc nhìn Lý Thiên Mệnh, nói:
- Lập tức mang ta đi, nếu không, ta giết nàng!!
Tim Lý Thiên Mệnh rung lên.
Từ đó đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng ta kích động như vậy.
Mặc kệ là ai, khi kích động thì dễ nói ra lời không trải qua suy nghĩ kỹ càng.
Ví dụ như Hoàng Tử Đình lần trước lỡ mồm.
Lập tức mang ta đi?
Mang?
Điều này nói lên ở trong mộ chôn này nàng ta không tiện di chuyển, thậm chí chỉ có thể nhập vào người Khương Phi Linh.
Ta?
Nàng ta xuất hiện với thân thể của Khương Phi Linh nhưng tự xưng là ta chứ không phải bảo ‘mang nàng đi’, vậy là sao?
Trong tích tắc, đầu có Lý Thiên Mệnh xoay chuyển rất nhiều.
Một điểm mấu chốt nhất là . . .
Tại sao nàng ta vội vã muốn đi?
Thực hiển nhiên, nàng ta sợ thứ gì đang đến.
Không phải Dạ Lăng Phong, vì y từ trước luôn đi theo bên cạnh Lý Thiên Mệnh.
Vậy là con quái vật kia?
Trong óc Lý Thiên Mệnh lập tức phản ứng lại:
- Đây là sinh cơ duy nhất, cơ hội tốt nhất!
Lý Thiên Mệnh biết chắc chắn có phiêu lưu, nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, rất có thể sẽ tiếp tục làm theo sắp xếp của người kia, ai biết kết cục sẽ như thế nào?
Chưa biết mới là nỗi sợ lớn nhất mà nàng ta mang lại.
Khi biết người này sợ hãi quái vật kia thì Lý Thiên Mệnh muốn đánh liều một phen.
Lần trước khi Đông Dương Phong Trần có mặt, nàng ta và quái vật này lướt qua nhau nhưng không tỏ vẻ sợ hãi, hiển nhiên là vì an toàn.
Nhưng bây giờ nàng ta thật sự biểu hiện ra sợ hãi.
Giờ phút này . . .
Lý Thiên Mệnh chỉ ngây người giây lát.
Nàng ta dứt khoát vươn tay ra, lại muốn bóp chết Khương Phi Linh.
Nàng ta dùng phương thức quyết nhiên này uy hiếp Lý Thiên Mệnh, chỉ càng chứng minh trong lòng nàng sợ nhiều thế nào.
Trong phút chốc máu ứa ra, Khương Phi Linh nhăn mặt nói:
- Đi!
Vèo!
Lý Thiên Mệnh vươn tay bắt lấy tay của Khương Phi Linh.
Quá trình này thật tự nhiên, bởi vì lần trước hắn đã kéo tay Khương Phi Linh một lần.
Lần này Lý Thiên Mệnh phát hiện nàng ta dùng thân thể của Khương Phi Linh uy hiếp nhưng Khương Phi Linh không có chút sức lực.
Loại uy hiếp này chỉ cần có Lý Thiên Mệnh ở bên cạnh thì cơ bản không có hiệu quả.
Tuy Lý Thiên Mệnh không thể suốt đời theo dõi nàng ta, ngăn cản nàng ta tự sát, nhưng trong thời gian ở thần táng thì hắn không ngại theo dõi cả ngày.
Nàng ta tức giận nói:
- Ngươi tìm cái chết!
Điều này khiến Lý Thiên Mệnh càng tin tưởng nàng ta có điểm yếu.
Lý Thiên Mệnh bình tĩnh suy luận:
- Thứ nhất, nàng ta sợ quái vật kia. Thứ hai, nàng ta không thể tùy tiện giết Linh Nhi!
Thậm chí còn có điểm thứ ba.
Đó là: Giữa nàng ta và Khương Phi Linh tồn tại mối liên hệ nào đó.
Không chừng nàng ta vốn không thể tùy tiện giết chết Khương Phi Linh, trừ phi cá chết lưới rách!
Khi không vào thần táng, sợ nàng ta cá chết lưới rách, nhưng bây giờ ở trong mộ rồi, rõ ràng nàng ta đã sắp thực hiện được mục đích của mình, làm sao nỡ liều lĩnh cá chết lưới rách buông bỏ tất cả?