Khương Ngạn Võ lúc này vẻ mặt tan nát cõi lòng, nhìn bộ dạng hiện tại của Hoàng Tử Đình làm gã đau lòng đến mức cả người run rẩy.
Nhưng rồi Khương Ngạn Võ thu lại tất cả cảm xúc oán hận, tức giận, thất bại, dùng giọng điệu khẩn cầu nói với Lý Thiên Mệnh:
- Ta xin ngươi, là lỗi của chúng ta, ngươi đừng giết nàng. Là chúng ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết thực lực của ngươi kinh khủng như vậy. Chúng ta xin lỗi ngươi, cầu ngươi tha cho Đình Đình!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Dập đầu.
Bùm bùm bùm!
Khương Ngạn Võ thật sự làm theo, dập đầu trước Lý Thiên Mệnh.
Chốc lát sau, trán của gã đã trầy xước đổ máu.
Lý Thiên Mệnh không kêu ngừng thì Khương Ngạn Võ vẫn tiếp tục dập đầu, vừa dập đầu vừa van xin.
Hoàng Tử Đình đang ở trong tay Lý Thiên Mệnh, Đông Hoàng Kiếm dí vào ngực nàng, trong khoảnh khắc có thể giết chết nàng.
Khương Ngạn Võ rơi lệ như mưa nói:
- Lý Thiên Mệnh, ta cầu xin ngươi, đừng giết Đình Đình, nàng là mạng sống của ta!
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Ngươi đúng là kẻ si tình, thượng cổ hoàng tộc ít có ai giống kiểu như ngươi. Ta đã thấy loại hoặc là biến thái như Khương Ngọc hoặc là hạ tiện tinh thuần như Đông Dương Phong Trần. Khương Ngạn Võ, ngươi độc lập một ngọn cờ, làm nên sự đặc sắc cho kiểu chân chó.
Khương Ngạn Võ khóc nói:
- Chân chó gì chứ? Ta yêu nàng, nguyện ý tốt với nàng, đây là tình yêu, ngươi biết cái gì?
- . . .
Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì.
Hắn định tiễn Hoàng Tử Đình lên đường, nhưng buồn bực là tình yêu của Khương Ngạn Võ dành cho người mình yêu làm hắn nhớ đến chính mình.
Kỳ thực mặc kệ là phương thức gì, thích một người đại khái đều giống như vậy.
Người có thân phận như Khương Ngạn Võ mà không chút do dự dập đầu với Lý Thiên Mệnh, chẳng cần tôn nghiêm, phải công nhận là điểm này thể hiện đặc điểm thượng cổ hoàng tộc.
Lý Thiên Mệnh hơi do dự.
Nhưng hắn không ngờ là . . .
Hoàng Tử Đình nổi giận.
Nàng mắng:
- Khương Ngạn Võ, ngươi đứng lên cho ta, ai bảo ngươi dập đầu? Ngươi là thượng cổ hoàng tộc, Thần Quốc là địa bàn của các ngươi, vậy mà ngươi ở trên địa bàn của mình dập đầu hướng người khác, đây là hành vi của kẻ yếu đuối. Tại sao ngươi yếu hèn thế hả? Ta khinh thường ngươi, ngươi không xứng với bốn chữ thượng cổ hoàng tộc!
Xem biểu cảm cuồng nhiệt của Hoàng Tử Đình thì biết là người ủng hộ trung thực của thượng cổ hoàng tộc rồi, chắc bị tẩy não từ nhỏ.
Khương Ngạn Võ nói:
- Đình Đình, ta đang cứu nàng mà!
Hoàng Tử Đình khinh thường nói:
- Ta không cần ngươi cứu! Ngươi làm ta quá thất vọng rồi, chẳng những khả năng chăn gối kém hơn điện hạ mảng lớn, trong xương là đồ hèn!
Khương Ngạn Võ như bị sét đánh, ánh mắt khó tin nhìn Hoàng Tử Đình:
- Cái gì?
Hoàng Tử Đình giật bắn người, nàng bị tức giận xúc động lỡ miệng nói ra chân tướng này.
Thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng Đông Dương Phong Trần còn không bỏ qua cho Khương Vũ Phi, Khương Vũ Đồng thì sao để sót Hoàng Tử Đình được?
Chỉ có Khương Ngạn Võ là bị lừa dối.
Gã tuyệt vọng.
Đây là tình yêu mà gã cố gìn giữ, kết quả chỉ là kịch một vai của tên ngốc.
Khương Ngạn Võ ngã ngồi dưới đất, đôi mắt đỏ thẫm.
Hoàng Tử Đình tự động xem như chưa từng nói câu đó, giọng điệu hung hăng nói:
- Ta không tin Lý Thiên Mệnh nhà ngươi có lá gan giết ta, ngươi mà dám ra tay là Võ Thánh Phủ ta sẽ diệt Thập Phương Đạo Cung của ngươi!
Phập!
Đông Hoàng Kiếm đâm sâu vào.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Bây giờ tin chưa?
- Phụt!
Hoàng Tử Đình phun ra búng máu đen, nghiêng đầu sang một bên, tắt thở.
Lý Thiên Mệnh rút Đông Hoàng Kiếm ra, xác chết rơi cái bịch xuống đất.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hai tên khùng, mau dung hợp đi, ta chờ thu quả cầu máu đây.
Bên Huỳnh Hỏa và Meow Meow, chúng nó liên hợp làm Kim Cương Đế Dực Côn Ngô trúng Vạn Ma Độc dần gục ngã.
Ngược lại Bát Hoang Nộ Hải Cửu Anh ép lùi Lam Hoang, trở lại bên cạnh Khương Ngạn Võ.
Chiến đấu vì vậy mà tạm dừng một lúc.
Nhưng Lý Thiên Mệnh đã sẵn sàng đấu tiếp.
Khương Ngạn Võ sững sờ nhìn hắn:
- Ngươi . . .?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Các ngươi là người thật?
Không ai trả lời, xác chết của Hoàng Tử Đình nằm yên tại chỗ, hiển nhiên sẽ không có biến hóa gì.
Vẻ mặt Khương Ngạn Võ tuyệt vọng.
- Kẻ phản bội là đáng chết nhất, ta đã xử giúp ngươi, khỏi cần cảm ơn làm gì, tạm biệt.
Lý Thiên Mệnh kêu ba con thú bản mệnh cùng đi.
Nếu không có quả cầu máu thì hắn cũng không lãng phí thời gian, bước qua Khương Ngạn Võ, đi vào góc tối đường hầm.
- Hic hic . . .
Sau lưng truyền đến tiếng khóc thống khổ của Khương Ngạn Võ quỳ dưới đất.
- Trên thế giới này, mỗi người khác nhau, luôn có người đáng giá, cũng có kẻ không đáng.
Lý Thiên Mệnh từng gặp đồ rác rưởi, nên hắn càng biết Khương Phi Linh đáng trân trọng cỡ nào.
Biển người mênh mông, có ức vạn thương sinh, khó khăn mới gặp một người đáng giá.
Thế thì còn lý do gì không liều mạng?
. . .
Trong địa cung hình tròn.
Có tổng cộng tám người tụ tập tại đây.
Trong tám người này chỉ có một Đông Dương hoàng tộc, những người khác đều là hoàng tộc Khương thị và tiểu bối của Võ Thánh Phủ.
Đông Dương hoàng tộc này tên Đông Dương Liệt.
Gã là đích trưởng tôn của đại hoàng tử Đông Dương Phần, huynh trưởng của Đông Dương Chước, nhỏ hơn nhóm Đông Dương Phong Trần, Khương Phong Nguyệt một bối phận.
Tuy rằng cùng tuổi, nhưng Đông Dương Liệt phải gọi Đông Dương Phong Trần là thúc thúc.
- Chỗ này hình như không có gì cả.
Đông Dương Liệt ở trong nhóm người nói:
- Đi tiếp đi, để xem có gặp người khác không. Thần táng này quả nhiên không có kho báu gì, đã bị đào rỗng.
- Đã hai tháng, ta phỏng chừng sắp được ra ngoài.
- Ừm!
- Đi thôi.
Mọi người gật đầu, nối đuôi nhau đi.
Tám người chọn đại một đường hầm.
Đông Dương Liệt vụt ngẩng đầu kêu lên:
- Phía trước có người!
- Đuổi theo!
Một đám người lao vào góc tối phía trước, bọn họ rất nhanh đến gần bóng người kia.
Nhưng bóng người không nhúc nhích, dựa vào vách tường, dường như đang chờ đợi cái gì.
Tám người đứng cách ba mươi thước, hùng hổ nhìn chằm chằm người trong bóng tối:
- Ngươi là ai?
- Là người hay quỷ, xưng tên ra!
- Ta sao?
Người đó bước lên trước hai bước, đi ra từ bóng ma.
Mọi người tập trung nhìn vào, đây là một thiếu niên tóc dài tới eo, màu da trắng trẻo, hơi gầy guộc, vẻ mặt ngây thơ.
Thứ duy nhất biểu hiện ra chút hung hãn là đôi mắt của y màu đỏ sậm, trông hơi máu me.
Đông Dương Liệt cười phá lên:
- Dạ Lăng Phong?!
Ngay sau đó, tám người đều cười.
Đông Dương Liệt cười nói:
- May mắn quá, gặp ngươi tại đây, tuy ngươi không phải Lý Thiên Mệnh nhưng làm thịt ngươi cũng xem như trút giận cho đệ đệ của ta, Đông Dương Chước ở dưới suối vàng.
Đông Dương Liệt biết Lý Thiên Mệnh là con mồi của thái tử, không đến lượt gã động vào.
Gặp Dạ Lăng Phong là kết quả tốt nhất.
Người bên cạnh Đông Dương Liệt dứt khoát xông lên bao vây Dạ Lăng Phong vào giữa theo hình quạt.
Cơ hồ trên mặt của mỗi người đều lộ nụ cười xấu xa.
- Tên này da trắng thịt mềm.
Có người cười nói:
- Đông Dương Liệt, ngươi thích ăn tiểu thiếu niên thanh xuân nhất mà, tóc dài tới eo kìa.
Đông Dương Liệt nói:
- Đừng nói bậy bạ, đây là báo con hoang dã, biết cắn người.
- Sợ cái gì? Bốn chúng ta là Thiên Thánh cảnh đệ nhất trọng, tên này cũng lắm là Địa Thánh cảnh thất, bát trọng.
- Hay là để các huynh đệ giữ chặt tay chân cho ngươi dễ làm việc?
Dạ Lăng Phong cau mày, y không hiểu ý của đối phương là gì, nhưng màu đỏ trong mắt y càng đậm.