Còn về Lam Hoang thì đụng độ thú bản mệnh Bát Hoang Nộ Hải Cửu Anh của Khương Ngạn Võ.
Đúng vậy, Khương Ngạn Võ có thiên phú tám đầu.
Nếu như không có Đông Dương Phong Trần thì Khương Ngạn Võ là người có thiên phú cao nhất trong lớp tiểu bối thượng cổ hoàng tộc, chỉ mình gã và Khương Phong Nguyệt có thiên phú tám đầu, nhưng Khương Phong Nguyệt là Tương Liễu tám đầu kém hơn Cửu Anh tám đầu chút ít.
Bởi vậy, địa vị của Khương Ngạn Võ ở trong lòng thái tử cao hơn đệ đệ, muội muội ruột của mình, càng cao hơn các đệ đệ cùng phụ khác mẫu như Đông Dương Vân Dật và Đông Dương Tử Chân.
Dù sao Khương Ngạn Võ không thể nào tranh đoạt quyền thế với gã.
Bát Hoang Nộ Hải Cửu Anh này là thú bản mệnh Cửu Anh thuộc tính băng thủy, tám cái đầu cực kỳ thô to, thân thể hình giọt nước, tay chân to lớn, cực kỳ thích hợp chiến đấu trong đại dương, hình thể kém hơn Lam Hoang chút xíu nhưng vẫn tính là to.
Thú bản mệnh Cửu Anh bảy mươi lăm tinh này đụng độ Lam Hoang tám mươi bốn tinh dù cho cảnh giới cao nhưng cũng khó hạ được bé rùa bự da dày thịt béo.
Ba con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh đều không dễ chọc, đặc biệt sau hai lần liên tục lột xác huyết mạch, chỗ nghịch thiên của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ dần thức tỉnh.
Chúng nó chỉ riêng mặt thần thông đã mạnh hơn đối phương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một trận quyết đấu kịch liệt tách ra bốn chiến trường.
Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh khóa chặt Hoàng Tử Đình âm trầm lạnh lùng ngạo mạn ngay trước mặt mình.
Hoàng Tử Đình mặc giáp khóa màu hoàng kim, có sáu mươi sợi thánh thiên văn, rõ ràng là thánh thú binh đỉnh cấp loại phòng ngự, rất quý giá.
Trong tay Hoàng Tử Đình cầm một cây roi dài, cũng có được sáu mươi sợi thánh thiên văn.
Cây roi dài này tựa như một xương sống lưng, dài hai mươi mấy thước, mặt trên mọc đầy gai nhọn màu vàng, quất đại một cái phỏng chừng sẽ khiến người da tróc thịt bong.
Thứ này tên Kim Thứ Long Cốt Tiên.
Sử dụng loại binh khí này lại thích quất người, đã nói lên cá tính của Hoàng Tử Đình cứng rắn giống như Lý Thiên Mệnh.
Đối diện Lý Thiên Mệnh, Hoàng Tử Đình cười khẩy một tiếng, nàng ra tay trước, bỗng vung tay quất Kim Thứ Long Cốt Tiên.
Đây là chiến quyết Thiên Thánh Kim Quang Bô Ảnh Thần Tiên.
Vù vù vù vù vù!
Cây roi dài màu vàng rợp trời, mỗi cái đều là trí mạng, động tác của Hoàng Tử Đình cực nhanh, hoàn toàn bày ra uy lực của loại binh khí này.
Điều này nhắc nhở Lý Thiên Mệnh, lâu rồi hắn không chơi xiềng xích mà mình thích nhất.
Chát chát chát!
Trong trường thời gian làm yếu bớt công kích của Hoàng Tử Đình.
Keng!
Đông Hoàng Kiếm tách làm đôi, như vậy càng thoải mái cho hắn hơn, Lý Thiên Mệnh hoạt động tự do trong trường thời gian, nhanh như ảo ảnh.
Hoàng Tử Đình cười khẽ, bộ dáng kiêu căng khiến người ghét:
- Phụ thân của ngươi là Lý Mộ Dương, ngươi đúng y như súc sinh, chuồn nhanh lắm.
Đáp lại Hoàng Tử Đình là ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thiên Mệnh và sát chiêu bỗng nhiên bùng nổ.
Thần Tiêu đệ tứ kiếm cộng thêm năm Bách Kiếp Kiếm.
Đông Hoàng Kiếm màu vàng đâm xuyên, kiếm chỉ hướng mắt của Hoàng Tử Đình.
Vô số Bất Diệt Kiếm Khí bùng nổ từ trong Bất Diệt Kiếm Khí, rậm rạp hình thành dòng chảy kiếm hùng dũng xé rách không khí.
Hoàng Tử Đình nhếch mép cười khinh miệt, Kim Thứ Long Cốt Tiên trong tay xoay nhanh, bóng roi dài màu vàng hội tụ thành một vòng xoáy chói mắt che trước mặt nàng.
Đây là Kim Quang Vô Ảnh Thần Tiên: Đoạt Mệnh Tuyền Qua.
- Chết đi!
Keng keng keng!
Thần Tiêu đệ tứ kiếm và Đoạt Mệnh Tuyền Qua đâm vào nhau, Đông Hoàng Kiếm màu vàng và Kim Thứ Long Cốt Tiên ma sát kịch liệt. Mặc cho vòng xoáy màu vàng này có sức nghiền đáng sợ cỡ nào thì Đông Hoàng Kiếm màu vàng đâm vào, bẻ gãy nghiền nát, không thể phá vỡ.
Bất Diệt Kiếm Khí xuyên thấu vòng xoáy đâm vào khóa giáp của Hoàng Tử Đình, khiến nàng giật mình hét lên.
Hoàng Tử Đình thay đổi sắc mặt thầm nghĩ:
- Hắn lấy đâu ra lực lượng mà mạnh như thế? Đâm thủng cả Đoạt Mệnh Tuyền Qua của ta! Binh khí của người khác đâm vào thì đã sớm bị ta vặn gãy!
Hoàng Tử Đình bối rối, bởi vì trong ấn tượng của nàng, thực lực của Lý Thiên Mệnh và Khương Phong Nguyệt ngang ngửa nhau, nàng thì cao hơn Khương Phong Nguyệt hai trọng.
Trong phút chỉ mành treo chuông này, Hoàng Tử Đình chỉ có thể càng điên cuồng xoay tít Đoạt Mệnh Tuyền Qua.
Hoàng Tử Đình muốn dựa vào gai vàng của Kim Thứ Long Cốt Tiên chặn lại Đông Hoàng Kiếm, rồi dùng sức nghiền mạnh mẽ của mình cướp binh khí từ tay Lý Thiên Mệnh.
Keng keng keng!
Trong âm thanh ma sát chói tai, Hoàng Tử Đình khó tin trông thấy khi giao phong với Đông Hoàng Kiếm, thứ không ngừng bắn tung tóe là gai nhọn trên binh khí của nàng.
Rất nhiều gai vàng bị chém đứt.
- Không thể nào!
Không có Địa Thánh cảnh thì tại sao chịu đựng được Đoạt Mệnh Tuyền Qua xé rách?
Trong khi Hoàng Tử Đình ngẩn ngơ, nàng càng không ngờ rằng trong tay Lý Thiên Mệnh còn cầm một thanh kiếm.
Đông Hoàng Kiếm màu đen cũng hội tụ Bất Diệt Kiếm Khí, sau đó Đông Hoàng Kiếm vàng đâm thủng, chớp mắt xuyên qua Đoạt Mệnh Tuyền Qua của Hoàng Tử Đình.
Hai bút cùng vẽ!
Năm trăm Bất Diệt Kiếm Khí thi nhau ùa vào.
- Ô a!!!
Hoàng Tử Đình trợn to mắt, Đoạt Mệnh Tuyền Qua trong tay nàng vỡ nát, Bất Diệt Kiếm Khí của Đông Hoàng Kiếm đen đâm xuyên cắt vào người nàng.
Keng keng keng!
Khóa giáp có được sáu mươi sợi thánh thiên văn của Hoàng Tử Đình bị cắt vỡ ra nhiều đường, kiếm khí bạo loạn xông vào cắt rách da thịt của nàng, xuyên thấu gân tay và gân chân.
Hoàng Tử Đình chảy máu đầm đìa đập vào vách tường, thành một người đẫm máu.
Thân thể của Hoàng Tử Đình không biết có bao nhiêu phần thịt và nội tạng bị kiếm khí của Lý Thiên Mệnh xuyên thấu, nàng bây giờ dù không chết nhưng đã tổn hại nặng, Kim Thứ Long Cốt Tiên trong tay rớt xuống đất, không còn sức đánh nữa.
Nàng thua Lý Thiên Mệnh!
Sự thực này khiến Hoàng Tử Đình vừa kinh ngạc vừa mờ mịt, toàn thân đau nhói khiến nàng thống khổ khóc la, cực kỳ thê thảm. Trong đó có vài kiếm khí đâm vào con ngươi của Hoàng Tử Đình, khỏi phải nói nhiều, đôi mắt đã bị đâm thủng.
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Đây là kết quả mà ngươi muốn, vừa lòng chứ?
Khi nói chuyện, Đông Hoàng Kiếm dí sát cổ họng Hoàng Tử Đình, nâng cằm của nàng lên.
Lý Thiên Mệnh lạnh nhạt hỏi:
- Nói thật, ngươi cũng khá xinh, nhưng bây giờ xấu muốn nôn. Sở dĩ, mới nhìn ngươi một cái đã đòi móc mắt của ta ra, xin hỏi ngươi lấy đâu ra tự tin như thế?
Lý Thiên Mệnh biết loại người ngạo mạn điêu ngao giống như Hoàng Tử Đình chỉ cần ăn đòn là ngoan ngay.
Hoàng Tử Đình đau đớn run người:
- Ư . . . ư . . .
Hoàng Tử Đình gặp thất bại chưa từng có, nhưng mặt vẫn dữ dằn.
Hoàng Tử Đình tức giận quát:
- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi dám giết ta?
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Đã đánh ngươi đến mức này rồi thì có khác gì giết chết? Nếu đã giống nhau thì tại sao ta không thể giết?
Bùm!
Lý Thiên Mệnh vừa dứt lời, một nam nhân bỗng quỳ xuống trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Là Khương Ngạn Võ.
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, bởi vì Hoàng Tử Đình thua thảm, Khương Ngạn Võ bất chấp đấu với Huỳnh Hỏa, lao đến bên này giúp đỡ.
Tiếc rằng Khương Ngạn Võ đã đến chậm.
Huỳnh Hỏa xoay người đi hỗ trợ Meow Meow, cùng nhau vây công Kim Cương Đế Dực Côn Ngô.