Lý Thiên Mệnh không hứng thú ngừng ngang cuộc vui của hai người, hắn xoay người định đi, không muốn dây dưa.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không ngờ bọn họ không tiếp tục thì thôi đi, còn đuổi theo hắn?
Lý Thiên Mệnh nghi hoặc hỏi:
- Làm gì?
Vẻ mặt Hoàng Tử Đình vừa xấu hổ vừa tức tối nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:
- Ngươi trông thấy cái gì?
Khương Ngạn Võ kéo tay nàng:
- Đình Đình, đừng so đo với hắn làm gì, hắn chỉ vô tình đi ngang qua. Hắn là đối thủ của thái tử, để thái tử xử hắn là được, chúng ta đi thôi.
Khương Ngạn Võ đã lên tiếng can ngăn, Lý Thiên Mệnh định rời đi.
Hoàng Tử Đình kêu lên:
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Lý Thiên Mệnh quay đầu lại, mắt bắn ra tia sáng hung ác.
Hoàng Tử Đình nói:
- Móc mắt xuống, cắt đầu lưỡi, sau đó ta tặng ngươi cho điện hạ.
Khương Ngạn Võ còn muốn nói điều gì, Hoàng Tử Đình lườm gã một cái:
- Ngươi ngốc sao? Hắn là cái đinh trong mắt của điện hạ, dù điện hạ muốn tự mình đối phó nhưng chúng ta trói hắn lại đưa đến trước mặt điện hạ chẳng phải là công lớn?
Lý Thiên Mệnh xen lời hỏi:
- Vậy tại sao muốn móc mắt của ta ra?
Hoàng Tử Đình lạnh lùng nói:
- Bởi vì . . . ngươi đã thấy thứ không nên xem.
Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì:
- Cái thân thể cá khô của ngươi hả? Ta xem rồi ước gì tự chọt mù mắt, vậy mà ngươi tự hào muốn giấu đi cũng hay.
Nói thật lòng, mọi chuyện phát sinh gần đây khiến tâm tình của Lý Thiên Mệnh cực kỳ tồi tệ.
Hoàng Tử Đình và Khương Ngạn Võ liếc nhau, không tin được.
Suy nghĩ trong đầu hai người là:
Ai cho Lý Thiên Mệnh này dũng khí nói năng bỗ bã như vậy trước mặt bọn họ?
Khương Ngạn Võ bất đắc dĩ, gã vốn định ‘vận động’ tiếp, nhưng Lý Thiên Mệnh đã chọc Hoàng Tử Đình sôi máu, nhã hứng vừa rồi bị phá tan tành.
Hoàng Tử Đình lạnh lùng cười:
- Lý Thiên Mệnh, cái tật không biết tự lượng sức mình của ngươi giống hệt ngày quyết chiến Địa Bảng. Nhưng mà, ngươi nghĩ hai chúng ta là Đông Dương Chước sao?
Khương Ngạn Võ vỗ lưng nàng, nói:
- Được rồi Đình Đình, để ta cho, nàng hãy bớt giận.
Hoàng Tử Đình lườm gã:
- Nhớ kỹ, mắt, lưỡi!
Khương Ngạn Võ cười nói:
- Rồi rồi, bảo chứng sẽ trình lên cho nàng khi còn tươi mới.
Hoàng Tử Đình trợn trắng mắt nói:
- Dẹp đi, vứt chứ giữ lại làm gì? Đừng quên bắt trói.
Bọn họ mới ‘khởi động’ mà bị Lý Thiên Mệnh chạy ra phá bĩnh làm sợ hết hồn.
Không giận sao được?
Hoàng Tử Đình làm tôn nữ của phủ chủ Võ Thánh Phủ, ngày thường quen thói hoành hành bá đạo trong Thần Đô.
Lý Thiên Mệnh lạnh nhạt nói:
- Từng người lên phiền chết, cùng lên đi.
Tuy hắn không phải ma vương giết chóc, nhưng đối thủ đạp trên đầu rồi, đâu phải yếu gió không đánh lại người ta được, cần gì thấp cổ bé họng?
Câu nói này khiến Hoàng Tử Đình và Khương Ngạn Võ mờ mịt ngó nhau, Khương Ngạn Võ không kiềm được cười phá lên.
Hoàng Tử Đình biểu cảm khoa trương hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, có chắc là biết chúng ta không? Biết cảnh giới của chúng ta là cái gì không?
Lý Thiên Mệnh lấy ra Đông Hoàng Kiếm, hơi thở rét buốt:
- Hai con chó động dục trong mộ của người ta chứ gì, cảnh giới là gì thì liên quan quái gì tới ta?
- Ngươi . . .!
Hoàng Tử Đình nổi giận đùng đùng, nàng đẩy Khương Ngạn Võ ra, vẻ mặt táo bạo nói:
- Ta tự mình dạy cho ngươi bài học. Ngươi không muốn giữ lại mắt, lưỡi mọc trong miệng của ngươi cũng lãng phí, ta sẽ cắt giúp ngươi!
Khương Ngạn Võ đau lòng nói:
- Đình Đình, bớt giận, đừng giận quá không tốt cho sức khỏe, không đáng vì loại nhân vật nhỏ này.
Lý Thiên Mệnh đã nhìn thấu:
- Thì ra là chân chó, mà vẫy đuôi đến cuối cùng thì mất hết tất cả.
Lòng tự tôn của Khương Ngạn Võ bị đả kích, lửa giận cũng bùng cháy lên:
- Ngươi nói cái gì?
- Không nói gì, mau mau lên đi, đừng lãng phí thời gian của ta. Đi tự sát cũng đòi xếp thứ tự, ta cho hai ngươi cùng thăng thiên, làm một đôi hạnh phúc!
Hoàng Tử Đình kiêu căng mà ngạo mạn, cộng với chân chó Khương Ngạn Võ đụng vào Lý Thiên Mệnh đang ôm một bụng tức giận, hơn nữa hai người là thân tín của Đông Dương Phong Trần, muốn hai bên không đánh nhau cũng khó.
Lý Thiên Mệnh rất dứt khoát, đối phương còn chưa nhúc nhích thì hắn đã hành động trước, bước ra một bước xông nhanh lên.
Oong!
Chỉ một giây, ba con thú bản mệnh cùng xuất hiện.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân thể to lớn của Lam Hoang tựa như núi cao xông về phía đối thủ, tung ra một Hồng Mông Âm Ba trước.
Loại thần thông này dùng trong đường hầm có vách tường dội lại âm thanh tăng thêm uy lực.
Ầm vang, sóng âm cuồng bạo chấn hai người vạt áo phần phật, tóc bay rối.
Hai người đau đớn hét lên, muốn bịt tai lại cũng muộn màng.
Hoàng Tử Đình tức giận đến xì khói:
- Thứ không biết sống chết, ngươi đang đâm đầu vào chỗ chết!
Nàng còn đang khoe cảm giác ưu việt cảnh giới cao, vốn tưởng rằng có thể trông thấy vẻ sợ hãi của Lý Thiên Mệnh, kết quả tên này xông lên đánh nàng một đấm trước.
Khương Ngạn Võ vội nói:
- Đình Đình, nàng hãy trút giận đi, ta sẽ ngăn thú bản mệnh của hắn lại cho nàng. Nhớ là đừng giết người, đây là con mồi của điện hạ, điện hạ muốn từ từ chơi chết hắn.
Hoàng Tử Đình đã phun trào lửa giận, không muốn chờ thêm một giây nào nữa:
- Đừng nói nhảm, biến đi!
Thú bản mệnh dưới thân Hoàng Tử Đình là một con mãnh hổ màu hoàng kim, có chín đuôi và đôi cánh chim to lớn, lông toàn thân như kim thép, không chỉ riêng răng và móng vuốt, da thịt cũng trông như đúc bằng kim loại, cương mãnh cuồng bạo.
Đây là Thánh Thú Cổ thất giai, Kim Cương Đế Dực Côn Ngô, có được bảy mươi sáu đốm sao.
Lớp tiểu bối của Võ Thánh Phủ trên cơ bản chỉ có Hoàng Tử Đình là sở hữu thú bản mệnh đẳng cấp cao như vậy.
Cho đến nay, Hoàng Tử Đình luôn là số một trong tiểu bối Võ Thánh Phủ.
Hoàng Tử Đình theo dõi Lý Thiên Mệnh, xua Kim Cương Đế Dực Côn Ngô đi theo Khương Ngạn Võ xử lý thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh là Ngự Thú Sư sinh ba, vừa lúc bốn chọi bốn.
Tuy bọn họ không bằng Trần Kinh Hồng nhưng có hai người, trận chiến này sẽ càng khó khăn hơn trận đánh trước.
Nhưng Lý Thiên Mệnh tự tin vào bản thân, cũng tin tưởng vào nhóm Huỳnh Hỏa.
- Grao!
Bên Lý Thiên Mệnh, một con mãnh thú lôi đình đen lao ra.
Hình thể của nó ngang ngửa Kim Cương Đế Dực Côn Ngô, là Meow Meow biến hóa thành Đế Ma Hỗn Độn.
So với cự thú hoàng kim thì Meow Meow tuy là mãnh thú cùng loại hình như trông càng cân đối hơn.
Nó là kết hợp sư tử hổ báo, làm thú bản mệnh tám mươi lăm sao, tuy cảnh giới không đủ nhưng huyết mạch và đẳng cấp áp chế đối thủ gắt gao.
Bùm!
Hai con mãnh thú lao vào nhau.
Trong phút chốc ánh sáng vàng lấp lánh, điện quang hùng dũng.
Lý Thiên Mệnh có chung suy nghĩ với hai người kia, đó là: Bốn trận đấu đơn.
Thú bản mệnh toàn năng Huỳnh Hỏa tự nhiên gánh phần nặng nhất, đấu với Khương Ngạn Võ.
Nó đã tám mươi bảy tinh, trong người có hơn năm trăm Bất Diệt Kiếm Khí, thi thố Luyện Ngục Hỏa Ảnh, bóng dáng của nó có mặt khắp nơi.
Không nói mặt khác, Khương Ngạn Võ muốn dựa vào chiến quyết nhanh gọn hạ được nó là điều không thể nào, Kê ca là đối thủ khó chơi nhất.