Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 711 - Chương 711 - Bóng Ma Chưa Biết

Chương 711 - Bóng ma chưa biết
Chương 711 - Bóng ma chưa biết

Lý Thiên Mệnh trầm giọng hỏi:

- Ngươi là ai? Cố ra vẻ bí ẩn sao?

Đối phương lạnh nhạt nói:

- Ngươi lấy thêm bốn cái nữa sẽ biết đáp án, ta cho ngươi quá nhiều thời gian rồi, hiện tại ngươi đã đủ thực lực, bắt đầu thu thập đi.

Từ câu nói này có thể nghe ra sở dĩ nàng không xuất hiện ngay từ đầu là vì khiến Lý Thiên Mệnh mạnh hơn một chút.

Lý Thiên Mệnh đang định nói thêm gì.

- Ủa? Ca ca, ta mới ngủ quên trên người của ca ca hả?

Đây mới là giọng nói của Khương Phi Linh.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Linh Nhi, xuống dưới.

Đốm sáng ở trước mặt Lý Thiên Mệnh hội tụ thành hình dạng của Khương Phi Linh, hắn chộp hai vai của nàng, kiểm tra kỹ một lần, chắc nàng không sao.

Khương Phi Linh hỏi:

- Sao vậy?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Người kia xuất hiện, nàng muốn ta thu thập thêm bốn quả cầu máu.

- Tại sao vậy?

Lý Thiên Mệnh lắc đầu, nói:

- Muội nói xem nếu ta cố tình không thu thập thì sẽ như thế nào?

Trả lời Lý Thiên Mệnh là giọng nói lạnh lùng:

- Vậy thì ngươi nhặt xác cho nàng!

Quả nhiên, chỉ một giây, Khương Phi Linh ở trước mặt bắn ra tia nhìn sáng quắc lạnh lùng nhìn Lý Thiên Mệnh.

Vừa nói xong câu đó, đôi mắt Khương Phi Linh trong trẻo trở lại, nàng hỏi:

- Mới hôn mê một chút, ca ca, mới nãy muốn nói cái gì?

Hiển nhiên người kia hình như ở trong thân thể của Khương Phi Linh.

Nàng ta nắm lấy điểm yếu này, khiến Lý Thiên Mệnh không có đường chống cự.

Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ ngầu, hai nắm tay siết chặt.

Khương Phi Linh nắm bàn tay Lý Thiên Mệnh, trên mặt tràn đầy nụ cười lạc quan:

- Không sao đâu ca ca, Linh Nhi là người tốt sẽ gặp may, ông trời sẽ phù hộ chúng ta.

Lý Thiên Mệnh gật đầu:

- Ừm!

Khương Phi Linh siết chặt bàn tay Lý Thiên Mệnh, đôi mắt nàng nóng cháy tràn ngập tín niệm và đấu chí vô hạn:

- Ca ca biết không? Thật ra nỗi sợ lớn nhất đến từ chưa biết. Nàng có thể hù dọa chúng ta là vì nàng núp trong bóng ma chưa biết. Huỳnh Hỏa nói đúng, nàng uy hiếp chúng ta đã nói lên nàng không mạnh bao nhiêu, chưa chắc chúng ta không có phần thắng!

Khương Phi Linh nói câu này khiến Lý Thiên Mệnh hơi rung động, thật ra nàng không yếu chút nào, vào phút nguy nan này, nàng biểu hiện ra dũng khí khiến người kính nể.

Vừa dứt lời, đôi tay Khương Phi Linh buông vai Lý Thiên Mệnh, ngược lại tự bóp cổ mình.

Điều này chứng minh câu nói vừa rồi của Khương Phi Linh khiến người kia khó chịu.

Hoặc nên nói là . . . căng thẳng?

Lý Thiên Mệnh kéo tay nàng ra:

- Ngươi đừng động nàng!

Mắt nàng lúc sáng lúc tối, lời nói kỳ dị:

- Vậy thì đừng nói nhảm, làm theo lời ta nói! Muốn gặp ta? Mang theo bốn quả cầu máu nữa là được gặp.

Một thân thể, hai người thay đổi qua lại tựa như có hai linh hồn.

Trước đây Lý Thiên Mệnh không ngờ nàng ta ở trong người của Khương Phi Linh, chứ không thì có thể cho Dạ Lăng Phong nhìn xem.

Điều này nói lên nàng ta rất có thể quan sát mọi thứ về Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh.

Thậm chí từ khi Khương Phi Linh sinh ra thì nàng ta bàng quan đến tận lúc này, tức là Lý Thiên Mệnh không có bí mật gì với nàng ta.

Tất cả điều này khiến ý nghĩa hành trình thượng cổ thần táng hoàn toàn khác biệt.

Nhưng ít nhất đã rõ ràng mạch lạc.

Hai tay Lý Thiên Mệnh che mặt Khương Phi Linh, nàng ít khi khóc, nhưng bây giờ có hai giọt lệ rơi.

Dù vậy, Khương Phi Linh vẫn mỉm cười nói:

- Ca ca, không sao đâu.

- Ừ!

Lý Thiên Mệnh biết, tiếp theo nếu có ý tưởng gì thì tuyệt đối không thể nói với Khương Phi Linh, nàng ta sẽ nghe thấy.

Lý Thiên Mệnh nhẹ nhàng ôm Khương Phi Linh vào lòng, vỗ nhẹ tấm lưng gầy.

Con đường phía trước đã định sẵn là núi đao biển lửa.

Mà hắn mắt sáng như đuốc, máu giận cuộn trào.

. . .

Từ ngày đó qua đi, Lý Thiên Mệnh không quay lại cung điện phong kín nữa.

Nàng ta chỉ muốn Lý Thiên Mệnh nhanh chóng thu thập thêm bốn quả cầu máu.

Nhìn từ điểm này thì biết người khác chắc không gặp thử thách như vậy.

Thế là Lý Thiên Mệnh đi lung tung trong thượng cổ thần táng.

Hắn luôn suy nghĩ nàng ta có quan hệ gì với thượng cổ thần táng?

- Bọn họ nói thượng cổ thần táng chôn thượng thần, kỳ thực chỉ là một loại suy đoán, lý do là vì nơi này sinh ra rất nhiều vật thần. Ban đầu ta cũng cho rằng nàng ta là thượng thần trong thượng cổ thần táng, nơi này là địa bàn của nàng ta. Nhưng nay xem ra hình như không phải vậy, nàng ta không thần thông quảng đại, nếu không thì ta bước vào đây, nàng ta muốn làm gì thì làm. Sở dĩ, nàng ta chắc chắn có điểm yếu!

Bắt đầu từ ngày đó, Lý Thiên Mệnh căng thẳng thần kinh tiến hành cuộc chiến về mặt tinh thần.

Mỗi giây mỗi phút Lý Thiên Mệnh đều suy nghĩ về vấn đề này, quan sát thượng cổ thần táng, nhớ lại mỗi câu nàng ta nói.

Bất cứ điểm đáng ngờ nào đều có thể cho hắn tìm ra điểm yếu của nàng ta!

Lý Thiên Mệnh còn cố ý dụ nàng ta đi ra nói chuyện với mình.

Nhưng đối phương rất cẩn thận.

Điều này càng nói lên nàng ta không có sức mạnh khống chế tính mệnh của bọn họ như Lý Thiên Mệnh đã nghĩ.

- Muốn thắng ván cờ này thì không thể xem đối phương là tồn tại không thể chống lại, mà phải là đối thủ hữu hình, sẽ có lúc phải chết!

Ánh mắt của hắn tối tăm rất nhiều, cả người sát khí ngút trời.

Chắc chắn Khương Phi Linh biết suy nghĩ của Lý Thiên Mệnh, cho nên từ ngày hôm đó nàng rất ít lên tiếng.

Nhưng khi linh thể của Khương Phi Linh chuyển động trong thân thể, khiến Lý Thiên Mệnh cảm thụ được ấm áp từ nàng, hai trái tim dán chặt vào nhau.

Lý Thiên Mệnh sẽ không quên lời thề của mình.

Trong hai người nếu như có một người phải chết trước, vậy thì người đó là hắn!

. . .

Hôm nay.

Trong góc tối phía trước vọng lại từng tiếng hét thảm.

Dường như có ai đó giãy giụa trước khi chết, thở nặng nhọc.

Lý Thiên Mệnh dán vách tường quẹo qua một góc cua, đi tới đường hầm mới.

Hai người xuất hiện trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Hai người này, một nam một nữ.

Bọn họ không một mảnh vải, đang vật lộn đến giai đoạn cao trào nhất.

Lý Thiên Mệnh trợn trắng mắt, định bỏ đi:

- Hai vị thật biết chơi, làm việc ngay trong mộ của người ta.

Mới rồi la kịch liệt như vậy, Lý Thiên Mệnh còn tưởng có ai bị phân thây.

Lãng phí cảm xúc!

- Ngươi đứng lại!

Lý Thiên Mệnh không đi được bao xa thì sau lưng vang lên giọng nữ lạnh băng, mới rồi là nàng kêu lớn tiếng nhất.

Nhìn lại, tuy nàng ăn mặc đàng hoàng nhưng quần áo xốc xếch, mặt ửng đỏ.

Nữ nhân mặc váy vàng này là danh nhân ở Thập Phương Đạo Cung, xếp hạng bốn Thiên Bảng, đến từ Võ Thánh Phủ.

Gia gia của nàng là phủ chủ Võ Thánh Phủ, cầm đầu võ tướng cả triều, phong hào Thần Võ đại nguyên soái.

Tên của nàng là Hoàng Tử Đình, cảnh giới tương đương với Trần Kinh Hồng, Mộng Tình Tình, là Thiên Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng, là con cháu quyền quý Thần Đô có thân phận địa vị rất cao, phong quang còn hơn nhiều hoàng tộc Khương thị.

Nam nhân ở phía sau nàng cũng mặc đồ vào đàng hoàng.

Người này mặc áo lam, cao to vạm vỡ, khí vũ hiên ngang, mắt sâu thẳm, khuôn mặt hiền hòa, hơi khác với thượng cổ hoàng tộc hung hãn khác.

Tên của gã là Khương Ngạn Võ, hạng ba Thiên Bảng, thuộc về hoàng tộc Khương thị.

Gia gia của gã là đích trưởng tôn của Càn Đế, đại hoàng huynh của Dục Đế, là vị thái tử sớm nhất của Càn Đế, tiếc rằng chết sớm.

Mạch gia tộc của Khương Ngạn Võ không quá mạnh mẽ, nhưng gã thì khá giỏi, bước vào Thiên Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng trước năm ba mươi tuổi đã nói lên thiên tư của gã.

Thập Phương Đạo Cung chỉ có bốn Thiên Thánh cảnh đệ nhị trọng gồm có Trần Kinh Hồng, Mộng Tình Tình, Khương Ngạn Võ, Hoàng Tử Đình.

Trừ Trần Kinh Hồng ra, ba vị khác đều là tay sai của Đông Dương Phong Trần.

Trong đó Khương Ngạn Võ là huynh đệ khác họ đắc lực nhất của Đông Dương Phong Trần, cho nên gã mới được kết đôi với Hoàng Tử Đình có thiên phú và sắc đẹp hơn người.

Chứ không thì Hoàng Tử Đình sớm bị thái tử điện hạ thu vào Thiên Nguyên Cung rồi.

Bình Luận (0)
Comment