- Thiên Mệnh, đừng cậy mạnh.
Bạch Tiểu Trúc nhớ rõ Lý Thiên Mệnh và thái tử chênh lệch khá lớn, cơ hồ là một đại cảnh giới?
Đây là chênh lệch giữa con nít và người trưởng thành!
Đông Dương Phong Trần vịn trán bật cười:
- Ha ha ha! Xem ra hôm nay ta chẳng những ôm mỹ nhân về, còn lấy được hai trọng bảo chín mươi chín sợi thánh thiên văn. Càng có thể lấy đi Đông Hoàng Kiếm. Chuyến đi thượng cổ thần táng lần này lời to.
Đông Dương Phong Trần cười sắp tắt thở.
Ngay khoảnh khắc này!
Tam Thiên Tinh Vực của Lý Thiên Mệnh quất vào đầu Đông Dương Phong Trần, mấy trăm Bất Diệt Kiếm Khí ẩn chứa trên sợi xích bộc phát.
Trong Không Minh Giới Thạch chứa Bất Diệt Kiếm Khí đã bị Lý Thiên Mệnh hấp thu hết, chứ không thì hiện tại hắn có thể mạnh hơn nữa.
Xiềng xích màu lam nhanh đến mức sắp không thấy rõ.
Thánh thú binh này vốn ẩn chứa uy lực tinh thần, chồng thêm Bất Diệt Kiếm Khí thì dù thi thố ra chiến quyết Địa Thánh vẫn có uy lực rất khủng bố.
Trong tích tắc, thái tử giơ tay ngăn cản.
Bốp!
Một tiếng nổ chát chúa, Đông Dương Phong Trần bị quất bay, rớt mạnh xuống bên dưới tế đàn.
Đông Dương Phong Trần lăn mấy vòng dưới đất, đầu đập mặt đất, máu tuôn như suối.
Giờ phút này, bầu không khí yên tĩnh.
Trong ánh nhì ngẩn ngơ của bọn họ, Lý Thiên Mệnh kéo Đông Hoàng Kiếm đạp từng bước đến gần Đông Dương Phong Trần.
- Ta nói, hôm nay ta muốn tại đây phân thây ngươi!
Khi Lý Thiên Mệnh khí thế ngút trời, sát thủ lẫm lẫm, Đông Hoàng Kiếm ma sát mặt đất bắn ra tia lửa chói mắt, không còn ai cảm thấy câu nói này của hắn rất buồn cười.
Cơ mặt Tư Đồ Y Y cứng ngắc nói:
- Đây . . . đây là quái vật sao?
Bạch Tiểu Trúc há hốc mồm, vừa khó tin vừa vui vẻ:
- Thiên Mệnh, đánh hắn! Ta xem trọng ngươi! Lên đi!
Trần Kinh Hồng thì vỗ mặt mình, xác định không nằm mơ, lập tức rút thương đen ra, khống chế Huyết Tình Dạ Ma Ưng xông thẳng đến chỗ Mộng Tình Tình chặn đường hầm.
Mãi đến lúc này Đông Dương Phong Trần mới phun búng máu, giơ cánh tay đẫm máu lên, bò dậy từ mặt đất.
Giờ phút này, nguyên khuôn mặt Đông Dương Phong Trần đen thui, giống như người da đen.
Đông Dương Phong Trần bừng bừng lửa giận, đỉnh đầu, tai mũi miệng xì khói, đôi mắt trải rộng tơ máu.
Đông Dương Phong Trần thở hắt ra:
- Phù!
Ngẫm kỹ lại, cả đời Đông Dương Phong Trần chưa từng bị khiêu khích như thế này.
Cuối cùng thì Đông Dương Phong Trần không còn cười nữa, gã bây giờ tựa như am quỷ bị chọc giận, sát khí ngút trời.
Cái gọi là hoàng tộc vốn không có ý chí Đế Hoàng gì cả, bọn họ là tộc Cửu Minh, khi tức giận thì bày ra dáng vẻ âm u và dữ tợn.
Đây mới là bản chất của bọn họ!
Ở trước mặt Đông Dương Phong Trần là Lý Thiên Mệnh, Huỳnh Hỏa, Meow Meow và Lam Hoang.
Khương Ngạn Võ thay đổi sắc mặt, trong mắt gã chất chứa cảm xúc cực kỳ oán hận, cảm xúc này nhằm vào thái tử, sở dĩ, khi Hồn Ma lao về phía gã thì gã lập tức xoay người chạy vào đường hầm.
Đại tướng đắc lực dưới tay chạy trốn khiến Đông Dương Phong Trần mất hết sĩ diện.
Năm người, chỉ còn lại Đông Dương Phong Trần và Mộng Tình Tình.
Vì thế, Hồn Ma xuất hiện sau lưng Đông Dương Phong Trần, dùng khuôn mặt giận trừng người này.
Đông Dương Phong Trần gằn từng chữ qua kẽ răng, đủ thấy gã điên tiết đến mức nào:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi giỏi lắm, ta phải suy nghĩ tất cả biện pháp trên coi đời này để hành hạ ngươi. Lần này hay lắm, tiếp theo ngươi sẽ phát hiện cái chết mới là ước vọng xa vời lớn nhất trên thế giới này.
Lý Thiên Mệnh hung hăng cười nhạt:
- Ý là sẽ ác hơn ta phải không? Ngươi nghĩ ta hiền lắm sao? Nhào vô! Lúc lão tử lăng trì người ta thì ngươi là cái thá gì?!
Đúng vậy, nét mặt của Lý Thiên Mệnh đang nanh ác.
Lý do khiến tâm tình của Lý Thiên Mệnh ác độc như vậy; Đông Dương Phong Trần chỉ chiếm một phần ba, còn lại hai phần ba đến từ sau lưng hắn, nhưng hiện tại tất cả do Đông Dương Phong Trần hứng chịu.
Khoảnh khắc trước khi bọn họ đánh nhau.
Quan tài thủy tinh phía sau lưng phát ra âm thanh chấn động.
- Ngươi là ai?! Ngươi tìm cái chết!!!
Lý Thiên Mệnh quen thuộc âm thanh này, đó là tiếng hét của hồn của Tiên Thiên Thần Thai.
- Điên rồi! Các ngươi đều điên! Phàm nhân tầm thường mà dám cướp mạng với thượng thần!!!
- A!!!
Hồn của Tiên Thiên Thần Thai lại hét chói tai, điều này chứng minh trong chém giết sống chết thì thượng thần đã thua.
- Ta không phục, ta không cam tâm!! Đây là thần thể của ta! Tâm huyết mười vạn năm của ta! Cướp thần thai của ta, hủy tạo hóa của ta, nghịch thiên đoạt mệnh! Các ngươi làm như vậy thì sẽ bị trời phạt! Đây là hành động phá diệt thiên đạo! Phàm trần chi linh, ngươi sẽ bị thiên đạo tru sát, chết không có chỗ chôn!!!
Nghe rõ ràng hồn của Tiên Thiên Thần Thai uất hận tuyệt vọng.
Đó là căm hờn và thống khổ lớn nhất trên cõi đời.
- Không nói tới ta không biết ngươi là ai, ta cũng không biết mình có quan hệ gì với ngươi. Ta chỉ muốn sống tiếp, không hơn.
- Tạm biệt.
Đây là giọng của Khương Phi Linh.
Một câu tạm biệt đã nói rõ tất cả.
Giờ phút này, tảng đá lớn trong lòng Lý Thiên Mệnh vỡ vụn.
Hắn mừng đến rơi lệ.
Khương Phi Linh sống sót, cho dù là nghịch thiên đoạt mệnh thì sao chứ?
Dựa vào cái gì nàng sinh ra đã nên chết đi?
Đây là một trận tranh giành, thực lực vốn không ngang hàng, trong nghịch cảnh như vậy, người sống sót không xứng giành chiến thắng sao?
- Linh Nhi! Linh Nhi!!!
Khí huyết Lý Thiên Mệnh cuồn cuộn, hắn cảm giác toàn thân đều nổ tung.
Hắn không biết bọn họ đã làm chuyện kinh thiên động địa, đáng sợ biết nhường nào.
Đối với hắn thì Khương Phi Linh không chết đã là niềm vui to lớn nhất của cuộc đời hắn.
Giờ phút này, tuy Lý Thiên Mệnh rơi lệ nhưng môi hắn cười, cười càn rỡ, cười sảng khoái.
Người khác căn bản không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Bọn họ chỉ trông thấy sau khi cười to, trên người Lý Thiên Mệnh phát ra đấu chí càng khủng bố, hắn tựa như yêu ma bò ra từ biển máu, nhìn chằm chằm vào Đông Dương Phong Trần.
Con mắt màu vàng và màu đen bộc phát ra ý chí Đế Hoàng khiến người kính sợ.
Giọng nói khàn khàn của Lý Thiên Mệnh ồm ồm văng vẳng trên tế đàn:
- Tiểu Phong đã thắng. Tiếp theo, đến lượt ta lấy mạng của thái tử Thần Quốc nhà ngươi, tế cho hồn của Tiên Thiên Thần Thai! Ngươi cùng nàng chết đi, ta tiễn các ngươi lên đương!
Đông Dương Phong Trần không biết trong quan tài thủy tinh phát sinh cái gì, gã chỉ nghe Lý Thiên Mệnh nói muốn tiễn mình lên đường.
Đây là câu nói rất buồn cười, Đông Dương Phong Trần không cười, sắc mặt âm trầm lạnh lùng như sắt, không nói tiếng nào.
Người quen thuộc Đông Dương Phong Trần đều biết đây là vì gã đã giận đến đỉnh điểm, tuy không phải vua chúa nhưng cơn giận của thái tử cũng đủ mười vạn xác chết nằm la liệt.
Trong ánh mắt kính sợ của nhóm Bạch Tiểu Trúc, một thanh trọng kiếm màu đen hiện ra trong tay Đông Dương Phong Trần, có chín viên đáu quý màu xanh sậm xếp hàng trên thân kiếm, tựa như chín con mắt xanh ngắt, âm u dữ tợn.
Trên mỗi con mắt có chín sợi thánh thiên văn.
Chín lần chín bằng tám mươi mốt, điều này nói lên thanh thánh thú binh này có được tám mươi mốt sợi thánh thiên văn.
Tuy rằng không bằng Xích Huyết Ngân Hà và Tam Thiên Tinh Vực, nhưng ở trong Thần Đô xem như binh khí cấp cao nhất.
Rất nhiều trưởng bối trăm tuổi cũng chưa chắc có được.
Giọng của Tư Đồ Y Y chất chứa lạnh lẽo:
- Đây là khi thái tử đột phá Thiên Chi Thánh cảnh đệ tam trọng thì được tổ phụ Càn Đế của thái tử ban cho thánh thú binh Cửu Minh Đế Kiếm.
Đông Dương Phong Trần mặc áo đen, sắc mặt đen thui, tay cầm Cửu Minh Đế Kiếm dài một thước rưỡi, rộng cỡ bàn tay, sát khí ngút trời.
Cửu Minh Đế Kiếm này có vẻ ngoài giống Đông Hoàng Kiếm, đều là trọng kiếm cỡ to.