Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 724 - Chương 724 - Ngươi Cùng Nàng Đi Chết

Chương 724 - Ngươi cùng nàng đi chết
Chương 724 - Ngươi cùng nàng đi chết

Bùm!

Một luồng lực lượng từ bên trong đánh ra, hất bay Lý Thiên Mệnh, ngay sau đó, quan tài thủy tinh hoàn toàn khép kín.

Lý Thiên Mệnh điên cuồng đánh vào quan tài thủy tinh:

- Mở cửa!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Lý Thiên Mệnh biết tiếp theo sẽ giao hết cho Dạ Lăng Phong.

Nhưng diễn kịch phải làm cho đúng chỗ.

Hắn càng tức giận, càng điên cuồng thì hồn của Tiên Thiên Thần Thai càng đắc ý, sẽ thả lỏng cảnh giác, khó phát hiện sự tồn tại của Dạ Lăng Phong hơn.

Đây là biện pháp mà Hồn Ma nói, không phải hai người trẻ tuổi nghĩ cách lung tung.

Sở dĩ, Lý Thiên Mệnh vững tin bọn họ sẽ thành công.

Nói thật, ba phàm nhân như bọn họ có thể đấu với hồn của vị thần này đến tình trạng này đã là kỳ tích.

- Linh Nhi, sống sót, vượt qua kiếp nạn này thì muội sẽ thành một người mới, nhất định có thể, trời long đất lở, phải tháng!

Lý Thiên Mệnh đã làm tất cả, tiếp theo chỉ đành nghe theo mệnh trời.

Ngay lúc này, Khương Phi Linh ở trong quan tài thủy tinh nói một câu:

- Đừng gõ nữa, tặng cho ngươi một món quà, hãy hưởng thụ đi.

- Cái gì?

Ngay sau đó, nóc địa cung rung nhẹ, lộ ra mấy cái lỗ hổng.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Từng bóng người từ trên cao rớt xuống, phương thức giống như lúc Lý Thiên Mệnh rơi.

Tổng cộng tám người.

Bọn họ đều là người cùng Lý Thiên Mệnh đi vào thần táng.

Vốn có ba mươi người, nhưng hiện tại cộng thêm Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong thì chỉ còn lại mười người.

Lý Thiên Mệnh liếc mắt qua.

Trần Kinh Hồng, Bạch Tiểu Trúc và Tư Đồ Y Y rơi xuống cùng nhau, chứng minh vừa rồi bọn họ đi chung.

Ngoài ra còn có Đông Dương Phong Tiêu, Khương Phong Nguyệt, Mộng Tình Tình, Khương Ngạn Võ.

Bảy người này có sáu người từng làm hồn phó của Lý Thiên Mệnh, nhưng bọn họ đều còn sống, những người khác thì chết rồi.

Có người bị Lý Thiên Mệnh giết, có người chết vào tay Hồn Ma, còn những người khác chết vì nguyên nhân gì thì hắn không biết.

Mấu chốt nhất là: Đông Dương Phong Trần.

Lý Thiên Mệnh từng hỏi Dạ Lăng Phong, hắn đã biết Đông Dương Phong Trần chưa chết.

Lần đó Hồn Ma vừa đi ra, thực lực yếu hơn, không cách nào giải quyết Đông Dương Phong Trần Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng.

Đối với mọi người thì từ trên trời giáng xuống là chuyện khó tin.

Ngay sau đó . . .

Bọn họ nhìn Hồn Ma đã bình tĩnh lại, thấy Lý Thiên Mệnh và ba con thú bản mệnh, càng trông thấy Khương Phi Linh nằm trong quan tài thủy tinh.

Mỗi người đều ngẩn ngơ.

- Chuyện gì xảy ra?

Ba người Trần Kinh Hồng nhanh chóng hội hợp với Lý Thiên Mệnh, bọn họ ngơ ngác nhìn Khương Phi Linh trong quan tài thủy tinh, vẻ mặt mờ mịt.

Những người khác thì đi tới bên cạnh Đông Dương Phong Trần, bên họ có năm người.

Đông Dương Phong Trần híp mắt nhìn mọi thứ, bỗng nhếch môi cười nói:

- Thì ra . . . trên người của Khương Phi Linh có bí mật của thần táng?

Đông Dương Phong Trần ra hiệu, Mộng Tình Tình lập tức đi tới lối ra duy nhất của địa cung này, chặn đường hầm.

Vậy là tương đương với bắt lươn trong rọ.

Bên phe Đông Dương Phong Trần, Đông Dương Phong Tiêu và Khương Phong Nguyệt là tôm tép, nhưng Mộng Tình Tình và Khương Ngạn Võ đều là Thiên Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng.

Không khí dù lạnh lẽo, trong địa cung sát khí ngút trời.

Hồn của Tiên Thiên Thần Thai khiến bọn họ tập hợp ở đây là để Lý Thiên Mệnh đừng quỳ trước quan tài thủy tinh, khóc la làm ảnh hưởng tâm tình của nàng ta.

Hiển nhiên nàng ta biết đẩy nhóm người này vào hoàn cảnh phong kín sẽ có cuộc chém giết sống chết.

Đông Dương Phong Trần là người có thể giải quyết Lý Thiên Mệnh.

Không gian yên tĩnh.

Đông Dương Phong Trần mỉm cười bước đến gần nhóm Lý Thiên Mệnh:

- Tránh ra!

Đông Dương Phong Trần định bước lên tế đàn, nhìn gần Khương Phi Linh.

Tư Đồ Y Y hơi căng thẳng, kéo Lý Thiên Mệnh lại:

- Thiên Mệnh!

Trần Kinh Hồng che ở trước mặt nhóm Lý Thiên Mệnh, nhíu mày nói:

- Nơi này không có chỗ chạy trốn, tình huống hơi khó xơi. Thái tử, có gì hãy từ từ nói, đừng đánh. Chúng ta bỗng nhiên bị đưa đến đây, nên nghiên cứu đã, nơi này có nguy hiểm nào khác không?

Mắt Đông Dương Phong Trần nóng cháy nói:

- Không cần, Lý Thiên Mệnh vốn ở chỗ này, hắn biết hết thảy. Ta lấy đầu của hắn, hỏi hắn là được. Hơn nữa hắn tộm bảo bối của ta, phải trả lại bằng mạng sống.

Trần Kinh Hồng chỉ hướng Hồn Ma;

- Vậy cũng phải hỏi xem quái vật kia có đồng ý không đã.

Ngay từ đầu bọn họ đã chú ý đến Hồn Ma.

Đầu của Hồn Ma xoay một vòng, đưa mặt giận ra đằng trước, nhìn chằm chằm Đông Dương Phong Trần.

Lại là quái vật này!

Điều này khiến Đông Dương Phong Trần càng tức giận hơn.

Đông Dương Phong Trần cười khẩy nói:

- Nó là cái thá gì, thứ thua cuộc, lần trước suýt bị ta làm thịt.

Cười xong, Đông Dương Phong Trần nhìn bốn phía, nói:

- Mới rồi ta trông thấy nhiều xác chết, đều là người của thượng cổ hoàng tộc ta, bao gồm điệt nhi Đông Dương Liệt, phỏng chừng là các ngươi giết, nếu vậy thì ta sẽ không nói nhiều, trước kia thần táng ít có người chết, bây giờ đều là người của chúng ta bị giết, như vậy là không được, sở dĩ ta tuyên bố, thần táng lần này, có thể sống rời đi chỉ có năm người chúng ta, những người khác đều chỉ có con đường chết!

Đông Dương Phong Trần nhe răng cười, nhìn quét mọi người, cuối cùng nhìn quan tài thủy tinh, gã thấy Khương Phi Linh nằm trong quan tài, hơi nhúc nhích.

Vì vậy, Đông Dương Phong Trần bổ sung thêm:

- Đương nhiên, còn có thái tử phi của ta, Khương Phi Linh.

Ý của Đông Dương Phong Trần là bao gồm nhóm Trần Kinh Hồng, toàn bộ đều phải chết.

Điều này khiến nhóm Bạch Tiểu Trúc thay đổi sắc mặt.

Sắc mặt Tư Đồ Y Y trắng bệch nói:

- Nếu chỉ có người của Đạo Cung chúng ta chết thì trưởng bối có lẽ sẽ tính sổ với hoàng tộc, nhưng bọn họ cũng đã chết nhiều người, có thể đẩy hết cho mộ chôn.

Bạch Tiểu Trúc hỏi:

- Kinh hồng ca, làm sao đây?

Trần Kinh Hồng trầm giọng nói:

- Còn làm sao nữa, tử chiến đến cùng đi! Chúng ta có chết cũng phải kéo đệm lưng!

Trong lòng Trần Kinh Hồng biết rõ, nhóm Khương Ngạn Võ và Mộng Tình Tình ngang sức với mình, Đông Dương Phong Trần thì vượt qua tất cả bạn cùng lửa.

Không ai có thể đối kháng lại Đông Dương Phong Trần được!

Đông Dương Phong Trần cười khẩy nói:

- Đệm lưng? Ha ha, một mình ta xử hết cả đám, các ngươi muốn đụng vào đệ đệ muội muội của ta đều là nằm mơ.

Ngay lúc này . . .

Một ánh sao màu lam chói mắt vụt qua, không ai phản ứng lại, chợt nghe hai tiếng phập.

- A?

Đám người ngơ ngẩn nhìn.

Trong tay Lý Thiên Mệnh cầm một sợi xích màu lam, không ngờ xiềng xích có chín mươi chín sợi thánh thiên văn.

Đáng sợ hơn nữa là phía cuối sợi xích xuyên thủng hai người.

Đó là Đông Dương Phong Tiêu và Khương Phong Nguyệt.

Hai người mặt không chút máu, ngực thủng một lỗ máu to.

Thú bản mệnh của hai người vừa đi ra, ngay sau đó đã bị Tam Thiên Tinh Vực xuyên thủng, xâu chuỗi trên ngân hà màu lam này.

Phập!

Lý Thiên Mệnh rút xích về, tất cả xác chết ngã xuống.

Tất cả phát sinh trong tích tắc.

Lý Thiên Mệnh đứng cách nhóm Khương Phong Nguyệt ít nhất năm trăm thước, nhưng bị một kích giết chết.

Khi Lý Thiên Mệnh rút về Tam Thiên Tinh Vực, quấn nó quanh người thì Đông Hoàng Kiếm hiện ra trong tay của hắn.

Lý Thiên Mệnh giơ kiếm to sắc bén lên, chỉ hướng Đông Dương Phong Trần, thản nhiên nói:

- Trần sư huynh, giết Mộng Tình Tình giùm ta. Còn Khương Ngạn Võ thì Hồn Ma sẽ xử hắn.

Cuối cùng, con mắt màu vàng và màu đen của hắn nhìn thẳng Đông Dương Phong Trần, gằn từng chữ:

- Còn thứ này thì giao cho ta xử.

Có ai biết trong lòng Lý Thiên Mệnh đang giận dữ biết nhường nào?

Những cơn giận đó hơn phân nửa là hồn của Tiên Thiên Thần Thai gây ra, nhưng bây giờ hắn trút hết lên đầu Đông Dương Phong Trần.

Bình Luận (0)
Comment