Hoàng Tuyền Bích Lạc Trảm!
Đông Dương Phong Trần bỗng nhảy lên cao, kiếm chém xuống. Trong Cửu Minh Đế Kiếm, trời và đất dường như hội tụ lại ngưng kết ra một luồng kiếm quang ngập trời.
- Chết!!!
Uy lực của đường kiếm này kinh thiên động địa.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, trong đôi mắt màu vàng đen rực cháy đấu chỉ bất hủ.
- Rõ ràng là chủng tộc rác rưởi, ỷ vào cướp đoạt dã man trưởng thành mà dám tự xưng hoàng tộc, xưng là đế đạo.
Trong kiếm của Đông Dương Phong Trần không hề có đế đạo, chỉ có đạo cướp đoạt và tàn sát.
- Nhãi ranh, ngươi thì biết gì về cướp tạo hóa của thiên địa?
Trong khoảnh khắc, Hoàng Tuyền Bích Lạc Trảm chém mạnh xuống.
- Ta không hiểu, nhưng ta biết thiên hạ có chính đạo, kẻ vô đạo thì trong lòng trống rỗng, ngày đêm vật vã khó chịu. Con người càng thiếu cái gì càng muốn chứng minh cái đó. Cái gọi là đạo cướp đoạt chỉ có thể chứng minh tộc Cửu Minh của ngươi căn cốt mục rữa, bẩm sinh què quặt!
Trước khi nói câu trên thì Lý Thiên Mệnh đã tụ tập tất cả Bất Diệt Kiếm Khí vào Đông Hoàng Kiếm.
Hai chân Lý Thiên Mệnh đạp đất, tựa như mặt trời bay lên cao.
Một kiếm chém lên trên.
Thần Tiêu đệ tứ kiếm!
Lửa, lôi đình, đại dương và núi cao, kiếm thế và kiếm khí dung hợp hội tụ, bộc phát ra lực lượng mạnh nhất.
Một luồng kiếm quang chói mắt bỗng đâm lên trời.
Keng!
Đông Hoàng Kiếm và mũi kiếm của Thánh Thú va chạm phát ra tiếng ma sát chói tai.
Uy lực khủng bố khiến Lý Thiên Mệnh rớt mạnh xuống đất, nội tạng chấn động, khóe môi chảy máu đen.
Nhưng Đông Dương Phong Trần có thể nhẹ nhàng hơn sao?
Bên cạnh Lý Thiên Mệnh không chỉ có một mình hắn.
Khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh đỡ Hoàng Tuyền Bích Lạc Trảm thì Huỳnh Hỏa vận dụng Luyện Ngục Hỏa Ảnh áp sát, Xích Viêm Hoàng Kiếm chém ra Bất Diệt Kiếm Khí ở trong người, trường bào màu đen của Đông Dương Phong Trần chặn lại hơn một nửa kiếm khí, nhưng vẫn có hàng trăm kiếm khí chui vào trong người của gã, xé rách máu thịt, khiến gã chịu đựng nỗi khổ Bất Diệt Kiếm Khí, hét thảm ra tiếng.
- Xéo!
Đông Dương Phong Trần bỗng vỗ chưởng hất ra Meow Meow cắn xé lưng mình, tiếc rằng chỉ cướp mắt, Vạn Ma Độc nhiều màu của mèo con đã chui vào người gã.
Cộng thêm Địa Ngục Truy Hồn Điện chui vào huyết mạch, rất nhanh, Đông Dương Phong Trần cảm thấy chóng mặt.
Đông Dương Phong Trần tái mặt, vội lấy nhiều thánh Linh Túy luyện chế thành đan dược ra, muốn giải độc. Tiếc rằng Hồng Mông Âm Ba của Lam Hoang phát ra, chấn nát bấy đống thuốc giải.
Ngay thần thông, Diệt Tuyệt Thần Kiếm của Lam Hoang chém xuống, Đông Dương Phong Trần bối rối vội vung kiếm đỡ.
Keng!
Sức mạnh thân thể của Lam Hoang đánh bay Đông Dương Phong Trần, đụng mạnh vào vách tường, hộc máu giống như Lý Thiên Mệnh.
Đông Dương Phong Trần không có cơ hội thở dốc, Phần Thiên Vũ Linh của Huỳnh Hỏa đã bắn tới trước mặt.
Đây đều là Viêm Thần Đế Dực, đâm vào máu thịt liền háo thành Luyện Ngục Hỏa đốt cháy hừng hực.
Đông Dương Phong Trần chỉ còin biết hét đau:
- A!!!
Gã hành Lý Thiên Mệnh một lần nhưng bị thú bản mệnh của hắn cho nếm mùi đau khổ bốn lần.
Đông Dương Phong Trần cũng muốn cho thú bản mệnh của mình hỗ trợ, nhưng Hồn Ma rõ ràng mạnh hơn lần trước, giữ chân Bắc Minh Đế Ma Cửu Anh.
Đông Dương Phong Trần cười gặn, chấn bay Phần Thiên Vũ Linh trên người mình:
- Ngươi dám ép ta? Ngươi biết chữ chết viết như thế nào không?
Đông Dương Phong Trần siết chặt Cửu Minh Đế Kiếm, hóa thành ảo ảnh màu đen lại xông lên.
Lý Thiên Mệnh lau vết máu bên môi:
- Ta biết, ta có thể dạy cho ngươi, lo mà học đi!
Có Thái Nhất Tháp trong người, Lý Thiên Mệnh không sợ loại vết thương cỡ này.
- Giết!!!
Trong tiếng quát chói tai, Đông Dương Phong Trần nổi khùng dồn hết sức mạnh, ha itay cầm Cửu Minh Đế Kiếm, chớp mắt xông đến gần, một kiếm chém xuống.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lực lượng khủng bố hình thành sáu vòng xoáy trên kiếm thế, nuốt chửng Lý Thiên Mệnh.
Đây là U Minh Địa Ngục kiếm quyết: Lục Đạo Luân Hồi kiếm.
Giờ phút này, sáu vòng xoáy bên người Đông Dương Phong Trần dường như là sáu đường hầm trọng sinh, chúng nó âm u mà tĩnh mịch cuốn lấy.
Đông Dương Phong Trần âm u cười lớn, tràn đầy niềm tin vào đường kiếm này:
- Chuột nhắt tầm thường mà mơ đối phó thượng cổ hoàng tộc ta? Chúng ta truyền thừa mấy vạn năm, tuyên cổ bất diệt, là thần của chúng sinh thấp hèn, sao cho phép thứ yếu ớt như các ngươi khiêu khích?!
- Giết Lý Thiên Mệnh nhà ngươi thì đám thú bản mệnh này sẽ chết hết!!!
Đông Dương Phong Trần đã phong tỏa, khống chế tất cả sự sống chết của Lý Thiên Mệnh.
Nhưng Lý Thiên Mệnh nhếch môi cười, ánh mắt âm trầm:
- Ngươi muốn mạng của ta? Vậy thì để tộc Cửu Minh của ngươi chết một nửa rồi tính đi!!!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bất Diệt Kiếm Khí của Lý Thiên Mệnh quay về hội tụ trên Đông Hoàng Kiếm, lần này hắn tăng thêm kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng.
Kiếm khí Đế Hoàng trên kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng nhiều cỡ mấy nghìn, còn nhiều hơn Bất Diệt Kiếm Khí.
Tất cả kiếm khí màu vàng đen ầm vang hội tụ lại với nhau, hình thành một kết giới thiên văn loại tru sát.
Dù cho Thánh Nguyên của Lý Thiên Mệnh không bằng đối thủ, nếu bàn về sức bật và sức sát thương trong chớp mắt này thì hắn không kém hơn Đông Dương Phong Trần.
Hai bóng người va chạm vàon hau.
Keng!
Âm thanh càng bùng nổ vang lên.
Trong giao phong, Lý Thiên Mệnh bị Thánh Nguyên của Lục Đạo Luân Hồi Kiếm quấn lấy, máu phun tung tóe, trên người tràn đầy vết kiếm.
Nhưng mà!
Kiếm khí Đế Hoàng của hắn cộng với Bất Diệt Kiếm Khí xuyên thấu Cửu Minh Đế Kiếm, đâm trúng người Đông Dương Phong Trần.
Ngay sau đó, Lục Đạo Hỏa Liên của Huỳnh Hỏa cơ hồ cùng lúc đánh vào người Đông Dương Phong Trần, đốt da thịt toàn thân gã.
Trong tích tắc, Vạn Ma Độc Nha và lôi đình của Meow Meow cắn đứt ba ngón tay của Đông Dương Phong Trần.
Cuối cùng.
Diệt Tuyệt Long Kiếm của Lam Hoang lại chém tới.
Đông Dương Phong Trần đành phải huơ kiếm đỡ, nhưng bị đập xuống đất, người đẫm máu.
Ngay lúc này!
Lý Thiên Mệnh chảy máu ròng ròng, tóc trắngb ay lên đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Đông Dương Phong Trần.
- Ngươi mở mắt ra cho ta, xem rõ ràng!!!
Đông Dương Phong Trần bị té choáng váng đầu óc, vừa mở mắt liền thấy Đông Hoàng Kiếm tho to của Lý Thiên Mệnh đâm vào Thánh Cung của gã.
Phập!
Keng!
Đó là tiếng mũi kiếm của Đông Hoàng Kiếm đâm thủng da thịt rồi va chạm vào nền sàn.
- A?
Đông Dương Phong Trần ngây người tại chỗ, ánh mắt run rẩy nhìn thanh kiếm cắm vào bụng mình.
Thánh Cung của gã vỡ nát.
Mệnh Tuyền của Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng bị xuyên thủng, linh khí thiên địa bàng bạc rít gào tuôn ra, hất bay Lý Thiên Mệnh.
Vù vù vù vù vù!
Đông Dương Phong Trần hiện giờ như bong bóng bị đâm thủng, hở gió vù vù.
Linh khí thiên địa phun trào hoặc như là suối phun linh khí.
Lý Thiên Mệnh nhếch mép:
- Thật đồ sộ.
Lý Thiên Mệnh tách Đông Hoàng Kiếm ra làm hai, đứng cạnh Đông Dương Phong Trần.
- A!!!
Mắt Đông Dương Phong Trần chảy huyết lệ, gã vươn tay bịt Thánh Cung của mình, nhưng không thể ngăn cản Thánh Nguyên xói mòn.
Đông Dương Phong Trần trợn to mắt, tròng mắt suýt rơi ra, mắt mũi miệng chảy máu, đồ sộ biết bao.
Đông Dương Phong Trần trơ mắt nhìn mọi thứ đã khổ tu ba mươi năm trong khoảnh khắc tan biến thành mây khói.
Lấp đầy thân thể của gã là ác mộng không có cuối.
Đông Dương Phong Trần sững sờ nằm dưới đất, thở hổn hển, lồng ngực lên xuống kịch liệt:
- Hộc hộc . . .
Đông Dương Phong Trần dồn hết sức lực hét lên, nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:
- Lý Thiên Mệnh!!!
Ánh mắt của Đông Dương Phong Trần hung ác, nhưng tay chân run rẩy không thể lừa được người khác.
Mệnh Tuyền Thánh Cung bị hủy diệt đã đánh nát ý chí của gã.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, Đông Dương Phong Trần từ tràn đầy tự tin đến rơi xuống địa ngục.
Đầu óc gã tê dại, nỗi sợ cái chết dần lấp đầy trái tim.
Có lẽ đến hiện tại gã vẫn không thể tiếp thụ sự thực này, gã bị Lý Thiên Mệnh đánh bại, trong thần táng?
- Sao có thể như vậy?
Đông Dương Phong Trần vừa thống khổ vừa mờ mịt vừa giãy giụa.
Đông Dương Phong Trần rống to:
- Ngươi chết chắc rồi, thượng cổ hoàng tộc ta nhất định sẽ bầm thây ngươi ra vạn mảnh!!!
Nhưng gã bi ai phát hiện lời hăm dọa thật vô lực.
Nụ cười mỉm trên môi Lý Thiên Mệnh mới là của ma quỷ.
Lý Thiên Mệnh cười to bảo:
- Không cần hù dọa ta, ngươi sẽ không thấy được cảnh ta có bị bầm thây vạn mảnh hay không, bởi vì ngươi . . . sắp bị ta bầm thây vạn mảnh!
Lý Thiên Mệnh vươn tay chộp cổ áo Đông Dương Phong Trần, túm gã lên đẩy dựa vào tế đàn, vỗ mặt của gã kêu bôm bốp:
- Nhìn kỹ nhé, ta giết thú bản mệnh của ngươi trước, nó không có tội, không cần chịu khổ chung với ngươi. Thái tử điện hạ, ngươi xem ta là người tốt khiến ta hơi không phục. Ta cũng là ma quỷ, sắp chứng minh cho ngươi xem đây, nhớ cố gắng đừng tắt thở trước khi bắt đầu biểu diễn.