Đông Dương Phong Trần ngước đầu lên nhìn về phía Bạch Tiểu Trúc và Tư Đồ Y Y.
Hai người này đã sắc mặt trắng bệch, thộn mặt ra nhìn Lý Thiên Mệnh, dù ở cùng phe nhưng bọn họ vẫn không kiềm được ngẩn ngơ.
Bạch Tiểu Trúc tự nhéo mạnh rồi ngơ ngác nói:
- Ôi mợ, không nằm mơ.
Nói thật, tuy Bạch Tiểu Trúc còn đứng thẳng nhưng trong lòng đã quỳ xuống vì Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Trông chừng giúp ta, đừng để hắn tự sát, được chứ?
Bạch Tiểu Trúc đáp:
- Đương nhiên là được, ta còn muốn tát cho vài cái.
- Tốt.
Lý Thiên Mệnh nói xong xoay người cùng nhóm Huỳnh Hỏa giúp đỡ Hồn Ma giết hướng Bắc Minh Đế Ma Cửu Anh.
Ở sau lưng hắn, Đông Dương Phong Trần trợn to mắt, miệng mũi chảy máu.
Tay của Đông Dương Phong Trần không ngừng đánh đấm đầu của mình, sợ hãi từ dưới lòng bàn chân chui lên trên, từng chút một lấp đầy toàn thân.
Bạch Tiểu Trúc cảm khái nói:
- Đông Dương Phong Trần, ngươi hồ đồ, đi ra lăn lộn, sớm muộn gì sẽ toi đời. Cả đời của ngươi hại quá nhiều người, bao nhiêu cô nương bị ngươi hại chết, bao nhiêu người chỉ hơi trái ý một chút là bị ngươi hành hạ đến chết. Làm người thì sẽ bị báo ứng nhân quả, nên trả lại đều phải trả, ngươi hãy nhận mệnh đi. Đã sớm bảo ngươi bớt làm ác, hôm nay đụng phải kẻ ác hơn, tiếp theo sẽ chịu khổ lắm đây.
Tư Đồ Y Y hậm hực nói:
- Phu quân của ta nói đúng, đây là báo ứng, nghìn vạn oan hồn trong tay ngươi đang đòi mạng đấy, Đông Dương Phong Trần! Nếu ngươi không chết thảm một chút thì ta dám nói thiên đạo không công bình. Lý Thiên Mệnh đang thay trời hành đạo. Thượng cổ hoàng tộc các ngươi tạo nghiệt quá nhiều, vận số đã tận. Ngươi chỉ là người thứ nhất, tiếp theo, món nợ mà tộc Cửu Minh các ngươi đã nợ đều phải trả!
- Ọe!
Đông Dương Phong Trần vẫn đang hộc máu, trúng Vạn Ma Độc, gã toàn ói ra máu đen.
Bạch Tiểu Trúc châm chọc nói:
- Đừng giả ngây giả dại, lúc bình thường ngươi kiêu căng lắm mà, sao hiện giờ hèn thế? Thì ra ngươi cũng sợ chết, vậy mà còn ra vẻ mình giỏi lắm vậy, thì ra mọi người đều như nhau. Thái tử Thần Quốc gì chứ, lột xuống lớp da này ngươi thì chỉ là một con chuột.
Bốp!
Bạch Tiểu Trúc tát Đông Dương Phong Trần một cái, trêu ngươi hỏi:
- Ta đánh ngươi đấy, làm gì ta đi?
Bốp!
Lại một cái tát.
- Đánh ngươi này, ngươi sẽ làm gì hả con chuột?
Đông Dương Phong Trần trân trân nhìn Bạch Tiểu Trúc, cả người run bần bật, nét mặt lại trở nên hung ác:
- Ngươi muốn chết . . .
Bốp!
Bạch Tiểu Trúc tát một cú nổ đom đóm mắt ngắt ngang lời của Đông Dương Phong Trần:
- Ngươi nói cái gì, ta không nghe rõ, lớn tiếng chút. Đừng hèn chứ thái tử điện hạ, ngươi giỏi lắm mà? Thích thu thập mỹ nhân đúng không? Nào, thu cho ta xem.
Bạch Tiểu Trúc đạp đũng quân của Đông Dương Phong Trần, đạp dẹp nó.
Đông Dương Phong Trần đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chuyển thành quỷ khóc sói tru.
Bạch Tiểu Trúc bĩu môi nói:
- Giang hồ đồn ngươi ‘mạnh’ về mặt này lắm, không hiểu ‘mạnh’ chỗ nào, một cây lạp xưởng nát mà thôi.
Đông Dương Phong Trần lại chảy máu miệng mũi.
Có lẽ gã muốn tự sát, nhưng tiếc rằng tay chân bị Bạch Tiểu Trúc trói lại, gã bây giờ là phàm nhân cấp thấp nhất.
- Điện hạ, nói thật, Bạch Tiểu Trúc này cũng hèn lắm, giờ mượn thế của Lý Thiên Mệnh bắt được cơ hội hành ngươi một phen, tuy hơi tiểu nhân chút nhưng hết cách, thật sướng, ha ha!
Bạch Tiểu Trúc nói:
- Vợ, đừng đứng nhìn, nàng cũng lên đi, cơ hội nghìn năm một thuở.
Tư Đồ Y Y nói:
- Ngươi tránh sang một bên đã!
- Được rồi!
Bạch Tiểu Trúc né qua, Tư Đồ Y Y đi lên đạp một cước, phun nước miếng vào mặt Đông Dương Phong Trần:
- Đi chết đi, súc sinh! Có phụ thân sinh không có mẫu thân dạy! Bao nhiêu cô nương bị ngươi hại đời, cho ngươi chết một vạn lần cũng không đủ!
Đông Dương Phong Trần đau đớn co giật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Sao rồi vợ? Sướng không?
Tư Đồ Y Y nói:
- Đương nhiên sướng, thật không nỡ để hắn chết. Thái tử điện hạ, hai phu thê chúng ta không biết cách chơi, đợi Thiên Mệnh trở về rồi cho ngươi hưởng thụ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đông Dương Phong Trần đập mạnh gáy vào tế đàn, gã hoàn toàn sợ, không nói được một chữ, thậm chí phát ra tiếng khóc ư ử.
- Vợ, có phải chúng ta hơi ác quá không? Hù thái tử này sợ đến mức đó.
- Ác cái khỉ mốc! So với tội nghiệt hắn đã làm thì điều chúng ta vừa làm như trò con nít, hắn chỉ có một cái mạng, may phước cho hắn.
- Có đạo lý, vợ của ta nói đúng. Thừa dịp Thiên Mệnh chưa quay về, chúng mình tát thêm mấy cái nhé?
- Được đấy, mỗi người một lần. Má bên trái là của ta, ngươi thì má phải nhé.
- Bắt đầu!
- Một hai một, một hai một.
- Mợ nó, nàng đừng giành tát chứ, đã đánh dư mấy cái rồi, đến lượt ta!
- Bạch Tiểu Trúc, ngươi còn là nam nhân không? Nhỏ mọn vậy!
. . .
Bùm!
Sau một phen tử chiến, Bắc Minh Đế Ma Cửu Anh rốt cuộc hú lên, ngã xuống đất.
Chín cái đầu bị chém xuống hết mới chết hẳn, sức sống của nó đúng là dẻo dai.
Sau khi chiến đấu kết thúc, Huỳnh Hỏa, Meow Meow, Lam Hoang đều bị thương. Trên người chúng nó đều có Cửu Minh Độc, bị độc toàn thân đen thui.
Vừa đánh trận xong, chúng nó vội vã quay vào không gian bản mệnh, nhờ Thái Nhất Tháp giải độc.
Hồn Ma không sợ Cửu Minh Độc, nhưng nó cũng người đẫm máu, lúc này ngồi dưới đất la to, thì ra nó cũng biết đau.
Tiếc rằng Lý Thiên Mệnh không thể giúp nó, chỉ có thể chờ nó tự động khôi phục.
Lý Thiên Mệnh nhìn ra được, tình hình vết thương xác thịt thì Hồn Ma khỏe lại rất nhanh.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, hai thần thai của Khương Phi Linh dung hợp còn cần chút thời gian.
Chiến trường bên kia, Trần Kinh Hồng đã hạ gục Mộng Tình Tình, nhưng chưa giết nàng.
Lý Thiên Mệnh đi tới.
Mộng Tình Tình đã thấy thái tử bị phế, thú bản mệnh bị giết.
Ánh mắt của Mộng Tình Tình đời đẫn, tròng mắt xám trắng, tựa như người chết.
Lý Thiên Mệnh tiến lên hỏi:
- Trần sư huynh, không nỡ xuống tay hả?
Trần Kinh Hồng nghiêm túc nói:
- Cái đó thì không, nhưng muốn trưng cầu ý kiến của ngươi. Thiên Mệnh, con người của ta không biết cách nói chuyện, nhưng ta thật sự bội phục ngươi, không chỉ vì thiên phú mà còn về những mặt khác.
Ánh mắt Trần Kinh Hồng nhìn Lý Thiên Mệnh đã hoàn toàn thay đổi, đó là sự khâm phục sâu sắc.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Ta may mắn thôi, cộng thêm các huynh đệ giúp đỡ, bao gồm Trần sư huynh.
Nói xong, Lý Thiên Mệnh liếc qua Mộng Tình Tình mặt trắng không chút máu, nàng căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
- Trần sư huynh cảm thấy nên xử trí nàng ta như thế nào?
Trần Kinh Hồng nói:
- Người của Linh Lung Các mặt ngoài không phụ thộc thượng cổ hoàng tộc, nhưng theo ta thấy thì họ và hoàng tộc rắn chuột một ổ. Thần táng phát sinh chuyện lớn như vậy, không thể để một đối thủ nào biết sự thật mà sống sót rời đi.
Lý Thiên Mệnh nhìn Mộng Tình Tình, nói:
- Ừm, nếu là tiếp tay cho giặc thì giết luôn vậy.
Mộng Tình Tình không có phản ứng gì.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Không sợ chết sao?
- Sợ, nhưng đời này cứ như vậy đi.
Mộng Tình Tình nhìn Đông Dương Phong Trần ở phía xa, hỏi:
- Ngươi định xử trí hắn như thế nào?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Bảo đảm cho hắn khóc tắt thở.
Mộng Tình Tình nói:
- Vậy hãy giết ta trước đi, ta không muốn xem. Cuộc đời chỉ là một cơn mê, cuối cùng đều phải chết, chết sớm hay chết muộn đều như nhau, cầu thêm vài năm sung sướng cũng chỉ là sống tạm vô nghĩa. Thế gian như vậy, số phận như vậy, không cần cũng thế.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đó là bởi vì ngươi sống trong vòng xoáy của tội ác, cuộc đời của ngươi không có ý nghĩa, ta thì có.
Mộng Tình Tình giật mình, cười khổ một cái.