Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 729 - Chương 729 - Một Người, Một Đời, Một Kiếp

Chương 729 - Một người, một đời, một kiếp
Chương 729 - Một người, một đời, một kiếp

Lý Thiên Mệnh nói với Trần Kinh Hồng một tiếng:

- Tiễn nàng lên đường.

Lý Thiên Mệnh xoay người, vung Tam Thiên Tinh Vực ra ngoài, trói lại Đông Dương Phong Trần cách xa tám trăm thước, kéo gã tới gần.

Hắn thấy mặt của Đông Dương Phong Trần đã sưng thành đầu heo, giữa hai chân cũng tràn đầy vết máu.

Xem ra gã đã được nhóm Bạch Tiểu Trúc ‘phục vụ’ một lúc.

- Đi thôi.

Lý Thiên Mệnh kéo Đông Dương Phong Trần, nét mặt ừo hững đi vào góc cua đường hầm duy nhất có thể đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Trúc hỏi:

- Không cho xem hả?

Lý Thiên Mệnh quay đầu cười nói:

- Dược chứ, nhưng sợ ngươi nửa đời sau trông thấy thịt sẽ ói ra.

Bạch Tiểu Trúc nổi da gà.

- Phải làm như vậy sao? Hắn đã bị hù sợ đến phế rồi.

Mộng Tình Tình ở trong tay Trần Kinh Hồng đã mềm nhũn ngã uống.

- Phải làm, lời ta nói ra thì nhất định làm được. Hiện tại đúng là trông hắn tội nghiệp, nhưng nếu là ta thua thì ai thương cảm cho ta? Cho rằng mình là kẻ ác thì có thể hoành hành bá đạo, ha ha, ai mà không thể làm ma quỷ?!

Lý Thiên Mệnh nói xong kéo Đông Dương Phong Trần vào góc cua.

Tiếng gào thét giày vò vô tận phát ra từ góc tối kia.

Không lâu sau.

Lý Thiên Mệnh đi ra.

Bạch Tiểu Trúc líu lưỡi hỏi:

- Ngươi đã làm gì hắn mà khóc nghe ghê thế?

Lý Thiên Mệnh trả lời:

- Hắn nói không biết chữ chết viết như thế nào, nên ta dạy hắn. Ngộ tính của hắn không tệ, trước khi chết đã học được.

Cả nhóm hút ngụm khí lạnh.

. . .

Lý Thiên Mệnh ra ngoài tìm Khương Ngạn Võ, nhưng không tìm được.

- Tên này rõ ràng oán hận Đông Dương Phong Trần, cho nên mới bỏ chạy. Ma Thành to như vậy, không thể nào tìm được hắn.

Lý Thiên Mệnh không dám cách Khương Phi Linh quá xa, giây nào nàng chưa sống sờ sờ đứng trước mặt thì dây thần kinh căng thẳng của hắn sẽ không thả lỏng.

Trận chiến này rất mạo hiểm, đến hiện tại trên người Lý Thiên Mệnh còn vết thương từ kiếm và Cửu Minh Độc, nhưng hắn không mảy may bận tâm.

Trên tế đàn.

Lý Thiên Mệnh đứng trước quan tài thủy tinh, nhìn nữ nhân nhắm mắt, yên lặng nằm trong quan tài.

Ba người Trần Kinh Hồng đứng dưới tế đàn, thấy vẻ mặt Lý Thiên Mệnh nghiêm túc thì bọn họ không hỏi nhiều.

- Từ lúc Tiểu Phong linh hồn xuất khiếu đến nay đã sắp một canh giờ.

Lý Thiên Mệnh hơi sốt ruột.

Bốn phía không có nguy hiểm nào khác, Hồn Ma phun ra thân thể của Dạ Lăng Phong, Lý Thiên Mệnh đặt thân thể xuống bên cạnh quan tài thủy tinh, vậy thì khi Dạ Lăng Phong đi ra có thể nhanh chóng quay vào trong cơ thể của mình.

Huỳnh Hỏa hỏi:

- Nếu Linh Nhi tỉnh lại thì có thể mở ra quan tài thủy tinh này chứ? Quan tài thủy tinh và Ma Thành hình như là một thể.

Tiểu Phượng Hoàng đã hóa giải một chút Cửu Minh Độc, đi ra không gian bản mệnh, vết thương trên người nó sắp khép lại hết.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chắc là được, nếu thành công thì muội ấy là dung hợp Tiên Thiên Thần Thai và Hậu Thiên Thần Thai, chuyện người đó làm được thì muội ấy nhất định cũng có thể!

Huỳnh Hỏa cười nói:

- Không biết nàng ấy sẽ biến thành bộ dạng như thế nào? Không chừng ngươi trèo cao không nổi.

Lý Thiên Mệnh suy nghĩ:

- Có lẽ muội ấy sẽ có thần thể, phỏng chừng là thân thể của thượng thần.

Tích tắc tích tắc.

Thời gian từ từ trôi qua, Lý Thiên Mệnh phát hiện thân thể của Dạ Lăng Phong trông càng giống xác chết, thậm chí bắt đầu xuất hiện đốm xanh tím.

Lý Thiên Mệnh thầm căng thẳng, hắn muốn Khương Phi Linh sống sót nhưng không mong Dạ Lăng Phong vì vậy mà trả giá tính mệnh.

Rốt cuộc!

Trong quan tài thủy tinh, nữ nhân không linh yên lặng kia mở mắt ra.

Nhìn từ ánh mắt thì nàng vẫn là Khương Phi Linh, xem khí chất thì nàng càng xuất trần hơn trước, càng giống vị thần.

Cao thượng, siêu phàm, hơi thở tuyệt trần, không thể tưởng tượng.

- Ca ca!

Nàng rơi lệ, va chạm mạnh quan tài thủy tinh, lao ra ngoài.

Trông thấy nàng sống sờ sờ đứng trước mặt, vành mắt Lý Thiên Mệnh đỏ hoe.

Nước mắt của Khương Phi Linh và tình cảm nóng cháy sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết đều nói lên nàng vẫn là chính mình!

Khương Phi Linh kêu lên:

- Tiểu Phong, chúng ta đi ra!

Một đoàn khói trắng ngưng tụ trên đầu Khương Phi Linh, sau đó hội tụ thành hình người, lập tức bay vào thân thể của Dạ Lăng Phong.

Dạ Lăng Phong ho sặc sụa, mở mắt ra:

- Khụ khụ!

Dạ Lăng Phong huơ tay chân, đốm xanh tím trên người dần tán đi, thân thể khôi phục sinh cơ.

Nhưng sắc mặt của Dạ Lăng Phong hơi uể oải, mí mắt nặng trĩu.

Dạ Lăng Phong yếu ớt nói:

- Thiên Mệnh ca, đừng lo lắng, ta không sao, ta nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe.

Lý Thiên Mệnh gật mạnh đầu:

- Tốt!

Mọi lo lắng trong lòng hắn đều tan biến vào giờ phút này.

Sau khi Dạ Lăng Phong đi ra, Hồn Ma bò lên tế đàn, nâng y trong lòng bàn tay to của nó. Dạ Lăng Phong dùng hết khí lực cười lên một cái, tiếp đó hôn mê.

Hồn Ma khẽ kêu một tiếng, nâng Dạ Lăng Phong như đang nâng báu vật quý giá.

Quan hệ giữa nó và Dạ Lăng Phong không giống như quan hệ huynh đệ ruột thịt của Lý Thiên Mệnh và thú bản mệnh, cảm giác như người hầu và thiếu chủ.

Giờ phút này!

Trên tế đàn chỉ còn lại Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh.

Khương Phi Linh lệ rơi như mưa đứng trước mặt hắn, giang đôi tay ra:

- Ca ca!

Lý Thiên Mệnh ôm siết nàng:

- Tốt, tốt!

Hai thân thể nóng bỏng dính sát vào nhau, nghe nhịp tim đập của nhau.

Lý Thiên Mệnh lắp bắp nói năng lộn xộn.

Cướp lại một mạng sống trong tay thượng thần, chín chết một sống mới đổi lấy cái ôm lúc này.

Khương Phi Linh không kiềm được khóc nấc trong lòng Lý Thiên Mệnh, nước mắt thấm ướt ngực áo của hắn:

- Hu hu . . .

Đừng nhìn Khương Phi Linh đấu tranh chém giết với hồn của Tiên Thiên Thần Thai thì lý trí và nàng vốn chỉ là một phàm trần chi linh, sau khi tất cả kết thúc, người mình yêu nhất ở ngay trước mặt, trái tim của nàng thật yếu ớt.

Lý Thiên Mệnh hơi luống cuống, chỉ biết vỗ nhẹ lưng nàng:

- Không khóc, không khóc.

Khương Phi Linh nghẹn ngào nói:

- Không sao, ta đang vui thôi.

Đúng vậy, ai cấm rơi giọt lệ vui mừng?

Lý Thiên Mệnh rất muốn lại thề thốt, thí dụ như mấy câu ‘sẽ không bao giờ để muội ởi vào cảnh nguy hiểm nữa’, nhưng hắn không nói nên lời.

Con người sống trên đời, làm gì có ai khống chế được tất cả? Tránh cho gặp gỡ chuyện ngoài ý muốn?

Vào lúc thế này, ôm nhau, vành tai và tóc mai kề sát, cho nàng một chỗ dựa là tốt rồi.

Khi nước mắt của nàng thấm ướt y phục, dán sát làn da hắn, Lý Thiên Mệnh có thể cảm thụ được linh hồn chân thực của nàng.

Nàng là người sống sờ sờ, có máu có thịt, cứng cỏi và si tình là căn bản để nàng sống sót.

Ôm người ngọc trong vòng tay, trên người họ là dấu ấn của đối phương.

Tình yêu nồng nhiệt của tuổi trẻ có lẽ rất ngây thơ, nhưng vô cùng tốt đẹp.

Lý Thiên Mệnh nói sẵn sàng đi chết vì nàng, câu này luôn luôn chân thật không dối gian.

Hắn không sợ bị người ta nói rằng mình là kẻ điên, đồ ngốc. Mỗi người chỉ có một cuộc đời, không ai có thể sống thành người hoàn mỹ. Lý Thiên Mệnh chỉ làm những gì mình muốn, ai cản đường, muốn cướp đi mạng của Khương Phi Linh, mặc kệ kẻ đó là thần hay quỷ đều phải chết.

Ai thèm để ý tâm huyết mười vạn năm của thượng thần kia?

Lý Thiên Mệnh chỉ để ý Khương Phi Linh trong vòng tay của mình!

Bình Luận (0)
Comment