Khương Phi Linh khóc xong mắt ngấn lệ ngước đầu lên, thấy Lý Thiên Mệnh vành mắt đỏ hoe, cắn môi.
- Ca ca cũng khóc hả?
Lý Thiên Mệnh ho khan một tiếng nói:
- Bậy bạ! Ta đang khoe con mắt Kim Sắc Huyễn Quang mới toanh cho muội xem thôi! Sao? Thấy ngầu không?
Khương Phi Linh nín khóc mỉm cười nói:
- Ta thấy rồi, một vàng một đen, ca ca thật là khoe mẽ.
- . . .
Tiểu Phượng Hoàng đúng là quái vật, ở chung với nó lâu, Khương Phi Linh cũng bị nó dạy hư.
Lý Thiên Mệnh tức giận nói:
- Muội lặp lại thử coi?
- Ca ca thật . . . ư ư?
Lời chưa thốt ra, môi son đã bị Lý Thiên Mệnh chặn lại.
Miệng lưỡi quấn quýt thật lâu không tách ra.
Hai người trên tế đàn, trai tài gái sắc, thành phong cảnh đẹp nhất.
Nhiệt liệt trẻ tuổi và khăng khăng một mực khiến người hâm mộ, càng khiến người rung động.
. . .
Bạch Tiểu Trúc một tay btị mắt của mình, một tay che mặt Tư Đồ Y Y:
- Ôi mợ, đừng nhìn, mắt sẽ bị nổi mụt lẹo!
Tư Đồ Y Y khóc ròng nói:
- Dẹp đi! Cảm động quá, hu hu.
Bạch Tiểu Trúc kinh ngạc hỏi:
- Nàng biết đã phát sinh việc gì sao?
Tư Đồ Y Y đáp tỉnh bơ:
- Không biết.
Bạch Tiểu Trúc mờ mịt nói:
- Vậy nàng cảm động làm quái gì?
- Ngươi đi ra góc chơi! Không khí trọn vẹn là có thể cảm động, ai cần biết nguyên do!
Bạch Tiểu Trúc càng ngu người:
- Vậy mà cũng được?
Tư Đồ Y Y tiếp tục khóc:
- Ôi, Thiên Mệnh đúng là một người si tình, cảm động quá. Ta không chịu nổi nữa, ta muốn ly hôn!
Bạch Tiểu Trúc câm nín:
- Liên quan gì tới nàng mà đòi ly hôn?
Tư Đồ Y Y giận dỗi nói:
- Ai kêu ngươi không có tí xíu lãng mạn nào? Ngày kỷ niệm lần trước của chúng ta, nhớ lại coi ngươi tặng quà gì cho ta? Cái con rùa này, còn nhớ không hả?
Bạch Tiểu Trúc khó hiểu hỏi:
- Tặng cho nàng một cây lược dạ quang, bên trên còn khắc ba chữ to Trúc Y Luyến, do tự tay ta khắc nhé, vậy mà chưa đủ lãng mạn sao?
- Tặng cái con khỉ! Ta tiễn ngươi về Tây Thiên luôn!
Vì thế, hai vợ chồng lại vật lộn.
Trần Kinh Hồng rùng mình, vội vàng tránh xa một chút, thầm nhủ:
- Độc thân thật tốt, chí phải!
Ngay lúc này!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyên Ma Thành co rút nhanh.
Oong!
Mấy người bị ném ra ngoài Ma Thành.
Bọn họ đi tới một không gian lòng đất đen ngòm, trống trải. Không gian lòng đất này ban đầu được Ma Thành chống dậy, giờ Ma Thành thu nhỏ nên nó trống rỗng.
Mọi người hoàn toàn ngơ ngẩn.
Ở trong mắt họ, Ma Thành màu xanh đen trên đỉnh đầu vẫn đang liên tục thu nhỏ.
Cuối cùng, một thành trì to lớn không giới hạn co rút lại cỡ bàn tay.
Trong ánh mắt khó tin của mọi người, Ma Thành thu nhỏ rơi vào tay Khương Phi Linh.
Ngay sau đó . . .
Ma Thành chui vào đầu Khương Phi Linh, thành đốm đen nhỏ xíu ở giữa trán.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên xem.
Trên đỉnh đầu là Thần Đô thứ hai trong chiến trường Trầm Uyên.
Hiện tại bên dưới Thần Đô thứ hai, bởi vì Ma Thành biến mất nên nó trống rỗng.
Toàn bộ thành trì bỗng nhiên lún xuống.
Nói đến thì cho tới bây giờ Lý Thiên Mệnh vẫn chưa hiểu hết chuyện Tiên Thiên Thần Thai và Ma Thành.
Hiện tại Ma Thành thu nhỏ, thượng cổ thần táng tồn tại mười vạn năm không ngờ chui vào trong thân thể của Khương Phi Linh.
Rốt cuộc tại sao thành ra thế này? Lý Thiên Mệnh không biết.
Nhưng mà . . .
Toàn bộ Thần Đô thứ hai lún xuống, Lý Thiên Mệnh bất chấp suy nghĩ nhiều, vội ôm Khương Phi Linh né tránh những đất bùn và gạch đá rơi lộp bộp xuống.
Lý Thiên Mệnh thì thầm vào tai nàng:
- Phụ Linh.
Khương Phi Linh vội nói:
- Ca ca, lúc là Tiên Thiên Thần Thai thì không Phụ Linh được, chút nữa sẽ giải thích tỉ mỉ với ca ca sao. Giờ ta đã biết chút ít về quan hệ giữa Hiên Viên Hi và Ma Thành, lúc dung hợp ta lấy được chút ký ức của nàng ta.
- Hiên Viên Hi? Đây là tên của người kia?
- Đúng rồi.
Trong tình huống khẩn cấp mà không thể Phụ Linh, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể ôm Khương Phi Linh né tránh.
May mắn thể tích của thượng cổ thần táng to hơn Thần Đô thứ hai gấp chục lần trở lên, sau khi thượng cổ thần táng biến mất, toàn bộ Thần Đô thứ hai bị nuốt trọn, bọn họ có không gian né tránh rất lớn.
Có nhiều trưởng bối Địa Chi Thánh cảnh rớt xuống, trong một chốc khắp nơi hỗn loạn.
Lý Thiên Mệnh ném ra Tam Thiên Tinh Vực quấn lấy Hồn Ma và ba người nhóm Trần Kinh Hồng.
Lý Thiên Mệnh đang suy nghĩ làm sao xử lý chuyện thần táng thì bên trên vọng xuống giọng nói của Bạch Mặc:
- Thiên Mệnh, ngươi đang ở đâu?
- Điện Vương, bên này!
Bạch Mặc và kết giới Thập Phương Trấn Ma còn ở trong Thần Đô thứ hai, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn yên tâm.
Lý Thiên Mệnh dùng Tam Thiên Tinh Vực phát ra ánh sáng chói mắt cho nhóm Bạch Mặc có thể trông thấy.
Vèo!
Chưa đầy mười giây, Bạch Mặc và Dạ Nhất dọc theo luồng sáng tìm đến nơi.
Bọn họ thấy ngay binh khí chín mươi chín sợi thánh thiên văn trong tay Lý Thiên Mệnh, cũng thấy sự tồn tại của Hồn Ma.
Bạch Mặc nhíu mày hỏi:
- Đây là cái gì?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Thú cưỡi bị Tiểu Phong hàng phục, không sao đâu.
Dạ Nhất cười nói:
- Xem ra ngươi thu hoạch rất lớn, loại thánh thú binh này là trọng bảo tuyệt thế.
Khi Dạ Nhất nói chuyện thì lấy ra Thập Phương Phi Bàn, cho nhóm Lý Thiên Mệnh ngồi lên.
- Sáu người đều có mặt đầy đủ phải không? Tất cả khỏe mạnh là tốt rồi, đi ra ngoài rồi nói tiếp.
Bạch Mặc kiểm tra một chút, trừ Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong bị thương chút ít ra, những người khác đều khỏe mạnh.
Đám trưởng bối yên tâm, khống chế Thập Phương Phi Bàn bay ra ngoài.
Dạ Nhất nghiêm túc nói:
- Thượng cổ thần táng biến mất là chuyện lớn bằng trời, sau khi ra ngoài cố gắng nhanh chóng nói rõ với ta, rốt cuộc phát sinh cái gì, để chúng ta còn kịp làm phản ứng!
Nói thật, lúc Thần Đô thứ hai sụp xuống thì mọi người đứng bên trên đều ngẩn ngơ.
Tới tạn bây giờ Bạch Mặc, Dạ Nhất còn đang hoang mang, tim đập nhanh.
Dù sao . . . đây là thượng cổ thần táng tồn tại mười vạn năm, sáng lập Thập Phương Đạo Cung và Cổ Chi Thần quốc!
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Điện Vương, có chuyện ta phải nói ngay.
Bạch Mặc giục:
- Nhanh lên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta giết Đông Dương Phong Trần, cộng với bên Tiểu Phong, phỏng chừng người chết trong tay chúng ta được gần hai mươi người, số còn lại chết như thế nào thì ta không biết, chỉ biết rằng hai mươi lăm người bên họ sắp chết hết.
Bạch Mặc và Dạ Nhất giật nảy mình, suýt té xuống Thập Phương Phi Bàn:
- Cái gì?
Dạ Nhất trợn to mắt hỏi:
- Ngươi nói thật không?
Trần Kinh Hồng nói:
- Sư tôn, hắn nói là sự thật, chúng ta có mặt ở đó, ta giết Mộng Tình Tình.
Gã không dám đùn đẩy trách nhiệm.
Dạ Nhất dở khóc dở cười nói:
- Lý Thiên Mệnh, sao tên quái vật nhà ngươi khủng bố như vậy? Mới chỉ đi vào ba, bốn tháng!
Bạch Mặc sắc mặt nghiêm túc, vội vàng nói:
- Thái tử đã chết, đây là việc lớn, tạm gác chuyện Thiên Mệnh tiến bộ lại. Tah ỏi các ngươi, có cá lọt lưới không?
Bạch Mặc đã chết lặng với tốc độ trưởng thành của Lý Thiên Mệnh, sở dĩ rung động là một nhẽ nhưng không quên việc chính.
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Có một người, tên Khương Ngạn Võ, lần đầu tiên gặp, ta tha mạng cho hắn, lúc đánh với thái tử thì hắn bỏ chạy trước.
- Hắn có biết ngươi giết thái tử không?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Hắn không trông thấy, nhưng nếu không tìm thấy người, Khương Ngạn Võ biết không ít chuyện, có thể suy đoán ra ta.
Lúc ấy không giết Khương Ngạn Võ là vì người này quỳ xuống trước mặt mình.
Khương Ngạn Võ chủ yếu bị Hoàng Tử Đình ép bức nên mới tấn công mình, Lý Thiên Mệnh tuyển chọn tha cho gã một mạng, nay xem ra mang đến phiền phức.