Dạ Nhất và Vũ Văn Trấn Tinh liếc nhau một cái:
- Vậy thì đi mau lên, về Đạo Cung!
Vèo!
Bọn họ lao ra không gian lòng đất, lên chiến trường Trầm Uyên.
Thiên Võ đại nguyên soái Triệu Thần Hồng mang theo mấy trăm người xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Triệu Thần Hồng nói:
- Hai vị, tìm được tiểu bối của các ngươi rồi đi vội vậy sao? Hay là ở lại cùng nhau hỏi xem trong thần táng rốt cuộc phát sinh cái gì? Đây là việc lớn của toàn bộ Cổ Chi Thần quốc chúng ta, cùng nhau thảo luận chẳng phải tốt hơn sao?
Bọn họ người đông thế mạnh.
Bạch Mặc lạnh nhạt nói:
- Không cần thiết, tự tìm tiểu bối của các ngươi mà hỏi.
Triệu Thần Hồng nhíu mày nói:
- Hình như chưa tìm được người, bên dưới tối như vậy, bình thường hét một tiếng là nghe được. Ta lấy làm lạ, thái tử đã đi đâu?
Bạch Mặc nói:
- Đông Dương Phong Trần? Hắn là thực lực gì, còn cần mấy đệ tử của Đạo Cung ta quản sao?
- Không cần nói nhảm nhiều với hắn, Thiên Võ đại nguyên soái chó má, ngươi ngăn ta thử xem?
Dạ Nhất vừa nói xong, thú bản mệnh trực tiếp bay ra.
Đó là một con chim ưng màu đen che kín trời, to hơn thú bản mệnh của Trần Kinh Hồng gấp ba lần, trên người có ma khí ngập trời, khi giương cánh, dưới cánh chim toàn là khu vực tối tăm.
Đây là Thánh Thú Cổ bát giai trưởng thành, có được tám mươi mốt sao, tên gọi Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng.
Dạ Nhất thu về Thập Phương Phi Bàn, mang theo tiểu bối leo lên Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng.
Dạ Nhất cứng rắn nói:
- Xéo ra!
Triệu Thần Hồng tức giận nói:
- Dạ Nhất, ngươi đừng quá đáng!
Dạ Nhất nói:
- Thượng cổ hoàng tộc nội đấu đến hiện tại đã nửa chết nửa sống, ngươi còn ở nơi này làm chó săn, ngươi ngăn ta thử xem?
Triệu Thần Hồng chưa nói chuyện thì Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng đã vỗ cánh, cơn lốc den hùng dũng thổi quét, xé mở đám đông ngăn đường ra.
Oong!
Thân hình to lớn bay vụt lên, nháy mắt xông ra ngoài, biến mất ở phía chân trời.
Triệu Thần Hồng lửa giận ngút trời:
- Thập Phương Đạo Cung!!!
Đám thuộc hạ xúm lại an ủi:
- Triệu soái, hết cách rồi, Dục Đế và Đông Dương Lăng đấu kịch liệt, hiện tại đã chết nhiều người như vậy, hoàng tộc yếu đến mức độ thấp nhất trong lịch sử, Thập Phương Đạo Cung không ngang ngược mới là lạ, hiện tại không ai xử bọn họ được.
Triệu Thần Hồng tức giận quát:
- Mau đi xuống tìm người!
Một lúc sau.
Lục soát toàn bộ không gian lòng đất nhưng chỉ mang lên một mình Khương Ngạn Võ.
Khương Ngạn Võ sắc mặt trắng bệch, cả người như mất hết hồn vía.
Triệu Thần Hồng hỏi:
- Thái tử đâu? Người khác đâu?
Khương Ngạn Võ hỏi ngược lại:
- Không . . . không tìm thấy sao?
- Hỏi vớ vẩn, tìm được thì còn cần hỏi ngươi sao?
- Tìm thêm lần nữa?
Triệu Thần Hồng nói:
- Không cần, bên dưới không có người, lục soát khắp ngõ ngách rồi.
Khương Ngạn Võ quá căng thẳng, nói lắp bắp, vẻ mặt mờ mịt:
- Vậy . . . vậy có lẽ thái tử chết trong tay Lý Thiên Mệnh, Lý Thiên Mệnh quá đáng sợ! Người của chúng ta đều bị hắn giết sạch, trước khi ta chạy trốn chỉ còn lại thái tử và Mộng Tình Tình đánh với họ, hiện tại bọn họ sống rời đi thì chẳng phải là thái tử . . .?
- Ngươi nói cái gì?!!
Triệu Thần Hồng trợn trừng mắt, thụt lùi ba bước. Những người có mặt đều ngây ra như phỗng.
Trong mắt Khương Ngạn Võ lóe tia oán độc:
- Thái tử điện hạ . . . chắc đã chết?
Gã không ngờ mình bỏ chạy vậy mà nhờ đó sống sót.
Bốp!
Triệu Thần Hồng tát mặt Khương Ngạn Võ, tức giận quát:
- Ngươi làm kẻ chạy trốn? Sao ngươi không chết đi!
Khương Ngạn Võ bò dậy, điên cuồng nói:
- Nếu ta chết rồi thì ai biết thái tử chết như thế nào? Mau báo thù cho thái tử đi, còn quản ta làm cái gì?
Triệu Thần Hồng hét với người bên cạnh:
- Đuổi theo người!
Nhưng vừa hét xong, ngẫm lại bọn họ căn bản đuổi không kịp Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng, Triệu Thần Hồng chỉ có thể thở dài nói:
- Thôi, đừng đuổi theo, nhanh chóng toàn thể trở về Thần Đô, Thần Đô thứ hai đã sụp đổ thì còn canh giữ ở đây làm gì nữa! Nhân tài ba mươi mấy năm của thượng cổ hoàng tộc sắp đứt đoan!
Bọn họ có trên vạn người, chỉ có thể lên đường trở về.
Khương Ngạn Võ độc ác lẩm bẩm:
- Chết hết đi, Đông Dương Phong Trần đã chết, Lý Thiên Mệnh, ngươi cũng phải chết trong tay hoàng tộc!
- Khương Ngạn Võ!
Triệu Thần Hồng túm gã lại, nói:
- Sau khi về Thần Đô, ngươi tốt nhất là bẩm báo mọi chuyện phát sinh trong thần táng cho Dục Đế, nếu không thì ngươi sẽ chết rất thảm!
Khương Ngạn Võ run rẩy, mới rồi gã quá căng thẳng, nếu biết trước thì đã không khai rằng mình chạy trốn trước.
Sau khi Dục Đế biết hết tất cả thì sẽ tha cho mình chứ?
Khương Ngạn Võ khóc không ra nước mắt.
. . .
Trên Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng.
Cuồng phong rít gào, đã thoát hiểm.
Dạ Nhất và Bạch Mặc đứng ở trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Lúc nãy Lý Thiên Mệnh đã suy tư.
Bởi vì nhóm Trần Kinh Hồng đều nhìn thấy Ma Thành nhập vào người Khương Phi Linh, hơn nữa trước khi xuất hiện Lý Thiên Mệnh đã nói với trưởng bối lý do hắn phải mang Khương Phi Linh vào thần táng.
Sở dĩ, với điều kiện không thể giết nhóm Trần Kinh Hồng, Lý Thiên Mệnh buộc phải kể lại đại khái chuyện phát sinh trong Ma Thành cho hai vị trưởng bối nghe.
- Cướp . . . cướp thân thể của thượng thần?
Dạ Nhất bỗng tự tát mình, ngơ ngẩn hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi không đùa với lão tử chứ?
Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì:
- Ta cũng muốn đây chỉ là đùa.
Bạch Mặc hỏi:
- Thần táng hiện tại bị các ngươi tùy thân mang theo?
- Vâng.
Hai người bần thần nhìn Khương Phi Linh.
- Lấy ra cho xem thử?
Khương Phi Linh đáp:
- Không lấy ra được.
- Được rồi.
Hai người mờ mịt ngu ngơ.
Bạch Mặc nghiêm túc nói:
- Mặc kệ nói sao thì chuyện này tạm thời chỉ có bấy nhiêu người ở đây biết. Đặc biệt là Tiểu Trúc và Y Y, không được nói cho ai nghe, biết chưa?
Tư Đồ Y Y lên tiếng:
- Biết rồi.
Bạch Mặc nói:
- Y Y, nếu ngươi nhiều chuyện đi nói lung tung thì ta sẽ vả nát miệng.
Tư Đồ Y Y tội nghiệp nói:
- Hu, có ai đối xử với cháu dâu giống như người không? Ta muốn tìm tổ gia gia khiếu nại!
Bạch Tiểu Trúc nói:
- Gia gia, cho chút mặt mũi đi.
Bạch Mặc lườm gã:
- Ngươi cũng giữ mồm giữ miệng!
Lý Thiên Mệnh ngắt bỏ bớt một số chuyện, ví dụ như hắn và Dạ Lăng Phong được truyền thừa, cho nên hai vị trưởng bối đầu óc mịt mờ, chỉ biết nhóm Lý Thiên Mệnh cướp thần thể, ngoan cường sống tiếp.
- Thiên Mệnh, hãy bảo vệ Linh Nhi cho kỹ, ta cảm giác thân thể hiện tại của nàng ta thật sự là thần, ít nhất ta chưa từng thấy như vậy.
- Cho dù hiện tại không có lực lượng gì, nhưng đây là thể trọng sinh của thần.
Hai người liếc nhau, cùng phát ra cảm khái:
- Trẻ tuổi thật tốt.
Cái gọi là thể thượng thần, Bạch Mặc và Dạ Nhất không tiện hỏi nhiều, càng không tiện nghiên cứu, dù sao Khương Phi Linh là phụ nữ.
Bọn họ quyết định trở lại rồi chờ xem Thập Phương cung chủ Vi Sinh Vân Tịch nói như thế nào.
Tiếp theo . . .
Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh trốn trong góc, hắn rốt cuộc có cơ hội hỏi nàng về Hiên Viên Hi và Ma Thành là như thế nào.