Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Xem ra thủ đoạn của thượng thần đến từ Ma Thành, nàng ta có thể thành thần chắc đều nhờ Ma Thành. Hiên Viên Hi rốt cuộc có lai lịch gì mà được bản mệnh Ma Thành? Ma Thành này đến từ nơi nào? Bên trong còn có thượng thần khác ngủ sâu không?
Khương Phi Linh cười gượng lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Phải rồi, tại sao nàng ta đưa muội đến Chu Tước quốc, nơi xa xôi như vậy?
Khương Phi Linh trả lời:
- Đó là bởi vì Hậu Thiên Thần Thai là thể phàm nhân, không cách nào lớn lên trong thần táng, gần thần táng thì Thần Đô thượng cổ hoàng tộc hoang loạn vô đạo, Hậu Thiên Thần Thai xinh đẹp mà không có năng lực sinh tồn trong Thần Đô, càng dễ gặp số phận bi thảm, rất khó sống đến trưởng thành.
- Vì vậy Hiên Viên Hi dùng lực lượng cuối cùng của thần hồn đưa ta đến Chu Tước quốc, phụ hoàng cho rằng nhặt được ta là trùng hợp, kỳ thực là bị nàng chọn lựa. Đúng như Hiên Viên Hi đoán trước, ta từ nhỏ đến lớn đều rất hạnh phúc. Cái lần nàng ta xuất hiện ở Đạo Cung là lần đầu tiên thức tỉnh, nói thật thì nàng ta rất vui, bởi vì có ca ca tồn tại nên đường về Ma Thành của ta dễ dàng hơn.
- Vậy còn mười năng lực trong móng tay của muội?
Khương Phi Linh đáp:
- Đây không phải Hiên Viên Hi cho, cũng không phải Ma Thành đưa, khi nàng ta sinh ra thì trên móng tay tự mang mười phong ấn, sau này chuyển dời đến Hậu Thiên Thần Thai, làm vốn liếng giữ mạng để ta sinh tồn.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ôi mợ, hàng này từ khi sinh ra đã tự mang Ma Thành và mười phong ấn, không lẽ là tồn tại khủng bố nào đầu thai?
Khương Phi Linh hơi lo lắng nói:
- Đầu thai? Chắc không đâu, đầu thai chỉ là tưởng tượng của dân gian chúng ta, hình như trên đời không có khả năng đầu thai. Đầu thai dính líu quy tắc thiên đạo, làm trái với pháp tắc thiên địa. Nói thật, nghịch thiên trọng sinh dường như làm trái pháp tắc thiên địa rồi, không biết sẽ có hậu quả gì.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hiện tại có bị gì đâu? Đừng tin Hiên Viên Hi, phỏng chừng nàng ta trước khi chết muốn hù dọa chúng ta mà thôi. Hơn nữa muội đã có Ma Thành ở trên người, muội là nàng ta, liên quan gì pháp tắc thiên đạo?
Khương Phi Linh gật đầu:
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh bỗng nhớ một việc, vội hỏi:
- Linh Nhi, muội nói hiện tại không thể Phụ Linh là sao vậy?
Khương Phi Linh đáp:
- Bởi vì thân thể của ta bây giờ dung hợp Tiên Thiên Thần Thai, mà Tiên Thiên Thần Thai là thần thể, thần thể không thể chuyển hóa thành linh thể. Nhưng nếu muốn Phụ Linh thì cũng không phải không thể.
- Làm thế nào?
- Ca ca xem nhé.
Ngay lúc này, thân thể của Khương Phi Linh phát ra ánh sáng trắng, một linh thể hiện ra trên người nàng, dung nhập vào người của Lý Thiên Mệnh, cảm giác Phụ Linh sắp dâng trào.
Nhưng mà . . .
Khương Phi Linh còn nằm trong vòng tay Lý Thiên Mệnh, hơn nữa thân thể của nàng mềm nhũn ngã vào ngực hắn, không có hơi thở.
- Ôi mợ!
Lý Thiên Mệnh tưởng đâu Khương Phi Linh chết đột ngột.
Một Khương Phi Linh Phụ Linh trên người của mình, còn lại một xác chết nằm trong tay mình?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Đây là Tiên Thiên Thần Thai đúng không? Dung hợp xong vẫn có thể tách ra?
- Được chứ, hiện tại dung hợp thành công, tương đương với ta có hai thân thể. Ca ca xem này.
Linh thể của nàng đi ra, hội tụ thành một Khương Phi Linh khác ở bên cạnh Lý Thiên Mệnh.
Khương Phi Linh này vẫn là nàng trước khi vào thần táng, không phải thần thể, không có chút hơi thở tu hành, là Hậu Thiên Thần Thai đơn nhất.
Tiên Thiên Thần Thai còn nằm trong ngực Lý Thiên Mệnh, tựa như xác chết, không nhúc nhích.
- Thần kỳ đúng không, ca ca?
Sau đó hai thân thể Khương Phi Linh dung hợp thành một.
Lý Thiên Mệnh chớp chớp mắt:
- Thần kỳ. Linh Nhi, ta hỏi muội một vấn đề.
- Hỏi đi!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Hiên Viên Hi có con cháu đời sau không? Có bạn trai nào không?
Khương Phi Linh trả lời:
- Không có, nàng ta có được Ma Thành, về tu hành đã là kỳ tích trong lịch sử Viêm Hoàng đại lục, nàng ta hai mươi tuổi thì thành thượng thần, làm gì có ai xứng đôi với nàng ta?
Điều này chứng minh Ma Thành thật sự không đơn giản, trên người Hiên Viên Hi có bí mật vượt sức tưởng tượng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chưa có nam nhân nào là tốt rồi.
Khương Phi Linh hỏi:
- Tốt cái gì?
- Vậy thì khi chạm vào muội sẽ không cảm thấy tội lỗi.
Khương Phi Linh dở khóc dở cười nói:
- Lưu manh thrối, ca ca không thể thuần khiết một chút được sao?
- Hết cách, Hiên Viên Hi nằm trong quan tài mười vạn năm, bây giờ muội hợp thành một thể với nàng ta.
Khương Phi Linh nghiêm túc nói:
- Đừng đoán mò, tóm lại là hiện tại không có Hiên Viên Hi, chỉ có ta.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Đã hiểu!
- Rồi sao nữa?
- Ta đang nghĩ như vậy có phải tương đương với gián tiếp thực hiện ước mơ trái ôm phải ấp?
- . . .!
Khương Phi Linh bội phục óc tưởng tượng của hắn.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mà này Linh Nhi, có thần thể rồi, hiện trạng của muội như thế nào? Điện Vương nói tuy muội có thần thể nhưng trên người không có lực lượng gì.
Khương Phi Linh chu môi nói, trông thật là hoạt bát đáng yêu:
- Đúng rồi, dù từng có lực lượng của thần thì qua mười vạn năm cũng tan biến hết. Hiện tại tuy có thần thể nhưng trống rỗng, ta vẫn không sở hữu chút sức mạnh nào.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Xem ra muội đã định sẵn sẽ bị ta khi dễ, hi hi.
Khương Phi Linh cười tinh nghịch:
- Ai bảo? Hiện tại người ta có thể tu luyện!
- Thật không? Nhưng muội đâu có thú bản mệnh?
Khương Phi Linh nói:
- Ta không cần thú bản mệnh, Hiên Viên Hi bẩm sinh đã không có thú bản mệnh, nàng ta dựa vào Ma Thành tu luyện một loại công pháp gọi là Vĩnh Sinh Thế Giới Kinh, không cần hệ thống tu luyện cộng sinh cũng có thể tự mình tu luyện, thành thần càng mau. Hiên Viên Hi dựa vào Vĩnh Sinh Thế Giới Kinh mà hai mươi tuổi đã trở thành thượng thần thứ mười trong Viêm Hoàng đại lục.
Lý Thiên Mệnh choáng váng:
- Ôi mợ, vậy tức là hai mươi năm sau, vợ của ta thành thần?
Khương Phi Linh nói:
- Không đến mức đó, ta cảm giác mình khá ngu dốt, hiện tại hoàn toàn xem không hiểu, bắt đầu tu luyện từ Thú Mạch cảnh, ai biết năm nào tháng nào mới đuổi theo kịp ca ca?
Lý Thiên Mệnh vui vẻ nói:
- Tóm lại là chuyện tốt, ít nhất Linh Nhi không cần sợ già đi, càng không cần sợ chết.
- Không đâu, thần thể này dù không tu luyện cũng có thể sống hai nghìn năm.
- . . .
- Ca ca, đang nghĩ gì vậy?
Lý Thiên Mệnh cười cợt nhả:
- Đang nghĩ phải thành thần, không thể để muội thủ tiết.
Khương Phi Linh nhìn thẳng vào mắt Lý Thiên Mệnh, nghiêm túc nói:
- Nói bậy bạ gì vậy, không có ca ca thì không có thần thể này, ta cần nó làm gì? Mệnh của ca ca đến ngày nào thì ta sống tới ngày đó.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Nói thật lòng không vậy?
- Thật!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nói cảm động như vậy, thế thì sảng khoái chút, về sau cho ta mang theo Đông Hoàng Kiếm ngủ nhé?
- Nhưng người ta ngượng ngùng . . .
- Hay cho Linh Nhi, thì ra muội không thuần khiết! Luôn biết rõ thứ đó là gì mà còn bảo với ta là chuôi kiếm?
- Im đi nha!
Mặt Khương Phi Linh đỏ rực.
Thứ kia cấn người, đồ ngốc đều biết đó là cái gì!