Mặc kệ nói thế nào thì Hiên Viên Hi là thượng thần chân chính, nàng ta có thần hồn.
Có thể nhặt về một cái mạng trong uy hiếp chết chóc của Hiên Viên Hi, trở thành người sở hữu thần thể, Khương Phi Linh xem như nghịch thiên sửa mệnh.
Khương Phi Linh vốn chỉ là một phàm trần chi linh đã định sẵn sẽ bị xóa sổ, chỉ có mkạng sống mười mấy năm.
Hai người trẻ tuổi cùng nhau chống chọi mới đổi lấy tiếng cười giờ phút này.
Lần này sống chết có nhau, hai người đều trưởng thành, lột xác. Trải qua sống chết, khi họ lại nhìn nhau cười, thứ chất chứa trong mắt càng sâu sắc.
Trong thượng cổ thần táng, tìm được đường sống trong chỗ chết, bất luận thiện ác, đơn giản là hai người trẻ tuổi muốn sống tiếp, muốn bên nhau.
Không hơn.
Trong gió to rít gào.
Bọn họ sắp về Thập Phương Đạo Cung.
Lúc từ hang không đáy trở về Thần Đô, Khương Phi Linh nói nhỏ vào tai Lý Thiên Mệnh:
- Ca ca, lúc hỗn loạn dung hợp thần thai thì ta nghe một âm thanh nói một chuyện mà Hiên Viên Hi cũng không biết.
Lý Thiên Mệnh vãnh tai lắng nghe:
- Chuyện gì?
- Âm thanh kia nói Ma Thành vốn không phải tên Ma Thành, tên của nó gọi là Thành Vĩnh Sinh Thế Giới.
. . .
Quay về Thần Đô, Lý Thiên Mệnh nhìn thấy ngay Thần Đô cháy trong biển lửa, rất nhiều kiến trúc sụp đổ.
Thậm chí máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi.
Đô thành từng phồn hoa chỉ trong bốn, năm tháng đã tan vỡ, trở thành tòa thành địa ngục chân chính.
Thần Đô rách nát như vậy chưa từng có trong lịch sử Thần Quốc.
Đưa mắt nhìn, phương hướng Hoàng Thành ánh lửa tận trời, vang vọng tiếng gầm rống của vô số thú bản mệnh, từng tiếng nổ kinh tâm động phách, xen lẫn tiếng khóc lóc la hét.
Bạch Tiểu Trúc ngơ ngẩn hỏi:
- Sao có thể như vậy?
Bạch Mặc thản nhiên nói:
- Có gì mà lạ, Dục Đế và Đông Dương Lăng đánh nhau trời long đất lở, một bên mưu phản, một bên mưu triều soán vị, hoàng tử tranh quyền luôn là như thế này, huống chi là thượng cổ hoàng tộc. Trước kia Cổ Chi Đại Đế của họ sẽ tự mình hộ giá hộ tống cho vua mới, hiện tại Càn Đế đột nhiên mất, thế lực của Dục Đế và Đông Dương Lăng ngang nhau, xuất hiện loại tình huống này mới phù hợp bản tính của thượng cổ hoàng tộc bọn họ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Hiện tại tình hình chiến đấu như thế nào?
Bạch Mặc trả lời:
- Hai bên cùng bị thương, Dục Đế hơi chiếm ưu thế, nhưng mãi không nuốt được Đông Dương Lăng. Hai bên chết rất nhiều người, cứ tiếp tục đánh thì quốc lực sẽ tan vỡ, phỏng chừng đám người rình rập quanh Thần Quốc đều muốn chia một chén canh.
- Đạo Cung không sao chứ?
Bạch Mặc mỉm cười nói:
- Đương nhiên không sao, bên ngoài đánh lật trời, đệ tử chúng ta vẫn tu hành như thường ngày, không nhúng tay vào là được. Hiện tại sáu Phương Điện trên cơ bản đều bị người của chúng ta khống chế, Thập Phương Đạo Cung đã thành một thể bền vững.
- Vậy thì tốt.
Lý Thiên Mệnh không quan tâm chuyện của thượng cổ hoàng tộc, bọn họ chết càng nhiều càng tốt.
Bạch Mặc nói:
- Thiên Mệnh, các ngươi đã giết thái tử Thần Quốc, càng làm mạch Dục Đế đứt đoạn truyền thừa ba mươi năm, sẽ tạo thành đả kích to lớn với họ. Rất có thể Dục Đế sẽ không nuốt trôi cơn tức này, sẽ đến Đạo Cung chúng ta đòi giải thích.
- Ta nên trốn đi hay là . . .?
Bạch Mặc nói:
- Không cần, Dục Đế hiện tại đã không có tư cách gây sự với Đạo Cung chúng ta, kết giới Thập Phương Trấn Ma mở ra, không cần quan tâm đến hắn làm gì. Ngươi trải qua nguy hiểm trong thần táng, trở về an tâm tu hành là được. Nếu Dục Đế không biết điều thì chúng ta thuận tiện giải quyết hắn luôn, đưa Đông Dương Lăng lên ngôi.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt hỏi:
- Điện Vương, thật sự định đưa Đông Dương Lăng lên ngôi? Chẳng bằng trực tiếp đưa Đạo Cung lên luôn.
Hiện tại chẳng phải là thời cơ đồ diệt thượng cổ hoàng tộc hay sao?
Bạch Mặc nói:
- Cái này cần xem phát triển tiếp theo. Ngươi yên tâm, cung chủ và Ám Điện sẽ suy xét. Làm một tiểu bối, ngươi đã rất mạnh, với thực lực hiện tại của ngươi đã có thể ảnh hưởng tình hình cuộc chiến, càng miễn bàn tới tương lai. Đây là thời đại của người trẻ tuổi các ngươi, ngươi diệt thái tử làm cắt đứt tương lai của thượng cổ hoàng tộc, nói thật, ngươi làm giỏi lắm, giết rất đúng lúc.
- Tốt!
Lý Thiên Mệnh biết quan hệ giữa Thập Phương Đạo Cung và thượng cổ hoàng tộc.
Thần Quốc vốn là thiên hạ của Thập Phương Đạo Cung!
Hiện tại thượng cổ hoàng tộc bị yếu thế, thái tử bị giết, truyền thừa đứt đoạn.
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:
- Không chừng thời cơ thay đổi triều đại đã đến.
Lý Thiên Mệnh cảm thấy vận số của tộc Cửu Minh đã hết.
. . .
Bọn họ xuyên qua kết giới Thập Phương Trấn Ma, trở lại Thập Phương Đạo Cung, trong kết giới là không gian an toàn.
Mặc kệ bên ngoài hỗn loạn thế nào thì trong Thập Phương Đạo Cung vẫn hừng hực sức sống, người trẻ tuổi vui cười tụ cùng một chỗ, hòa thuận vui vẻ.
- Thiên Mệnh ca!
Dạ Lăng Phong vẫn còn hơi yếu ớt, y nằm trong bàn tay Hồn Ma, mở mắt ra, hơi kích động nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh tiến lên trước hỏi:
- Sao vậy?
Dạ Lăng Phong chỉ hướng cây cột to màu đen ở phía xa:
- Cây cột đó đến từ Nguyên Thủy Ma Tôn.
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình.
Thập Phương Trấn Ma Trụ đến từ Nguyên Thủy Ma Tôn?
Như vậy mới đúng!
Vậy thì Thái Nhất Tháp và Luân Hồi Kính có khi nào đến từ hai vị thượng thần ngang ngửa với Nguyên Thủy Ma Tôn, Đế Quân không?
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
- Trong Thành Vĩnh Sinh Thế Giới ít nhất chết bốn thần linh.
Dạ Lăng Phong hỏi:
- Thiên Mệnh ca, ta có thể lấy đi không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tạm thời đừng, ta chưa nói cho trưởng bối về Nguyên Thủy Ma Tôn và Hỗn Độn Thần Đế. Thập Phương Trấn Ma Trụ đang là mấu chốt bảo vệ ổn định an toàn của Đạo Cung.
Dạ Lăng Phong không gấp gáp:
- Được!
Ngay lúc này . . .
- Ca, Linh Nhi, Tiểu Phong!
Một cô nương tóc dài màu bạc ánh trăng chạy ra từ đám người, vành mắt nàng đỏ hoe.
Lý Thiên Mệnh và nàng ôm nhau:
- Muội của ta lại xinh hơn rồi.
Lý Khinh Ngữ nhìn mắt của hắn, không biết nên nói cái gì:
- Ca thì càng lòe loẹt hơn.
- Ha ha ha!
Lý Khinh Ngữ và Khương Phi Linh vui vẻ dính vào nhau, hai tỷ muội huyên thuyên nói một đống chuyện.
Lý Khinh Ngữ nói:
- Linh Nhi, sao ta cảm giác hình như ngươi khác trước, nhưng không nói được khác ở chỗ nào.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Bàn tay mà muội đang nắm từ một khía cạnh nào đó là tay của phù thủy sống mười vạn năm.
Khương Phi Linh liếc xéo hắn:
- Nói nhảm!
Lý Khinh Ngữ hoang mang nghe.
Dạ Lăng Phong yếu ớt ngước đầu lên nhìn Lý Khinh Ngữ:
- Khinh Ngữ tỷ tỷ này . . .
- Gì thế?
Dạ Lăng Phong nghiêm túc nói:
- Ta . . . ta cũng cần ôm một cái.
Lý Khinh Ngữ vô tình từ chối:
- Không được, nam nữ thụ thụ bất thân.
Dạ Lăng Phong giật mình, y quay đầu, sững sờ nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ánh mắt kiểu gì hả?
- Trời, Thiên Mệnh ca, ta không biết thì ra ngươi là nữ nhân!
Logic của y là Lý Thiên Mệnh và Lý Khinh Ngữ đã ôm nhau, nếu nam nữ thụ thụ bất thân, vậy thì hai người chắc chắn có cùng giới tính.
- A, không đúng!
Dạ Lăng Phong tự cốc đầu mình, dù sao sớm chiều ở chung, Lý Thiên Mệnh tuyệt đối không phải là nữ.
Dạ Lăng Phong giật mình nhìn Lý Khinh Ngữ:
- Khinh Ngữ tỷ tỷ, thì ra ngươi là nam!
- A? Nhưng như vậy thì có thể thụ thụ cùng thân với ta rồi?
Dạ Lăng Phong tự hỏi tự trả lời tự chóng mặt.
. . .
Phương bắc Thần Đô có một thành trì xinh đẹp tên gọi Linh Lung Thành.
Từ Thần Đô dọc theo Bắc Minh Giang thẳng đến phương bắc là sẽ tới Linh Lung Thành.
Linh Lung Thành là trụ sở chính của Linh Lung Các khống chế mạch máu thương mậu thiên hạ, các chủ Mộng Thính Vũ đa số thời gian ở lại đây.
Trong một lầu cao ưu nhã, Mộng Thính Vũ mặc áo trắng đang đánh đàn.
Trời mưa như trút nước, tiếng mưa rào rào khiến người phiền muộn, tiếng đàn cầm cũng ối loạn theo.
Đùng!
Bỗng vang tiếng sấm nổ.
Khi sấm chớp đì đùng, khung cửa sổ chiếu rọi một bóng người, dường như người kia đội mũ, khoác áo tơi.
Mộng Thính Vũ rùng mình, vội quỳ xuống đất, trán dán sát sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo, tóc dài xõa ra rũ xuống:
- Bái kiến bệ . . .
- Suỵt!
Mộng Thính Vũ chưa nói hết câu thì đã bị người đến suỵt một tiếng ngắt lời.