Người đến có giọng nói hơi già nhưng rất hiền hòa:
- Tiểu Vũ, cá nhỏ mà ta muốn đã chuẩn bị xong chưa?
- Xong rồi, tổng cộng bảy mươi vạn.
- Cá từ đâu?
Khi Mộng Thính Vũ nói chuyện, sắc mặt hơi tái nhợt:
- Gần đây Thần Đô hỗn loạn, vì che giấu tai mắt người, ta kêu đội thuyền xuất phát dọc bờ biển đến Khôn Nguyên cảnh, mang theo cá của một nước nhỏ hẻo lánh.
- Chất lượng tốt chứ?
- Cỡ trung, nhưng ta nuôi cá béo mập, trạng thái khá tốt.
- Có liên lạc với người chấp chưởng của Khôn Nguyên cảnh chưa?
Mộng Thính Vũ nói:
- Hoàn toàn không thành vấn đề, bọn họ là người biết đúng mực, đây đã là lần thứ ba, khi kêu bọn họ tiến cống cá thì phối hợp rất ăn ý.
- Vậy thì tốt, nhưng lần này ta muốn nhiều cá hơn nữa.
- Ta sẽ sắp xếp ngay, cần bao nhiêu?
- Thêm ba mươi vạn, gom đủ một trăm vạn.
- Vâng!
Mưa to vẫn rơi.
Người đứng trong mưa bên ngoài khung cửa sổ quay người định đi, giày tre đạp xuống đất phát ra tiếng rào rạo.
Mộng Thính Vũ toát mồ hôi trán, kêu một tiếng:
- Bệ hạ, xin dừng bước!
Lão nhân hỏi:
- Có chuyện gì?
Mộng Thính Vũ nói:
- Có, có một chuyện lớn, đang định thông báo với người.
- Nói đi.
Mộng Thính Vũ hít sâu, nói:
- Mấy tháng trước thượng cổ thần táng mở ra, thái tử Đông Dương Phong Trần đi vào bên trong. Ta vừa mới nhận được tin, ngay hôm nay, toàn bộ thần táng bỗng nhiên biến mất, dưới đất xuất hiện chỗ trống lớn, Thần Đô thứ hai chìm xuống.
Két két!
Cánh cửa bị nhẹ đẩy mở, một lão nhân từ bên ngoài đi đến, tháo mũ xuống, giũ giọt nước dính trên người, ánh mắt bình tĩnh hỏi:
- Tin tức chính xác không?
Mộng Thính Vũ trả lời:
- Chính xác, Triệu Thần Hồng trực tiếp mang về thủ quân Thần Đô thứ hai, mấy vạn người cùng nhìn thấy thì không giả được.
Lão nhân nói:
- Vậy thì kỳ lạ, thần táng đã tồn tại mười vạn năm, nếu không có thần táng thì không có Thần Quốc. Nó bỗng nhiên biến mất đã nói lện bên trong phát sinh việc lớn thật sự, ta đi xem thử.
Mộng Thính Vũ không dám ngẩng đầu nhìn lão:
- Vâng.
Lão nhân hỏi:
- Phong Trần thế nào?
Giọng Mộng Thính Vũ hơi khàn:
- Nghe Triệu Thần Hồng nói đội ngũ hoàng tộc tổng cộng hai mươi lăm người, hắn chỉ tìm được Khương Ngạn Võ bên mạch địa hoàng tử. Khương Ngạn Võ nói Phong Trần rất có thể chết vào tay thánh tộc Lý thị tên Lý Thiên Mệnh.
Lão nhân lắc đầu, nói:
- Lý Thiên Mệnh? Thiên Mệnh? Hắn tiến bộ nhanh vậy sao? Lần trước nói hắn tương đương với Địa Thánh cảnh đỉnh mà? Hắn không giết Phong Trần nổi, việc này hẳn là còn có ẩn tình, ngươi đi điều tra rõ. Phong Trần chưa chắc đã chết.
Mộng Thính Vũ lên tiếng:
- Vâng!
- Ngươi đứng lên đi.
- Tạ bệ hạ.
Mộng Thính Vũ thế này mới đứng lên, hai tay đặt trước người tựa như nha hoàn nhỏ, giữ khuôn phép đứng cạnh lão nhân.
Lão nhân nói:
- Pha bình trà giải khát.
- Vâng.
Hai tay Mộng Thính Vũ nhanh nhẹn pha trà.
Dung nhan vô song, mưa phùn lất phất, gió nhẹ thổi, áo trắng bay bay, nước trà mùi thơm ngát.
Lão nhân uống một hớp, đặt tách trà xuống bàn.
Lão nhân lên tiếng:
- Dường như ngươi còn muốn nói cái gì? Có thắc mắc hãy nói ra.
- Bệ hạ, ta không biết có nên hỏi hay không.
- Hỏi.
Mộng Thính Vũ mở miệng hỏi:
- Hai hoàng tử đấu kịch liệt, bọn họ hoàn toàn không biết bệ hạ còn sống, hiện tại hoàng tộc tổn thất thảm trọng, tử thương rất nhiều, suy yếu đến mức này, có đáng không?
Lão nhân nói:
- Đương nhiên đáng giá, cá lớn sắp mắc câu, làm một lần kết thúc tất cả. Chuyện tổ tiên không làm được thì để ta làm, sau khi thành công, Cổ Chi Thần quốc thiên thu muôn đời vĩnh viễn thuộc về hoàng tộc, không ai có thể dao động một chút gì nữa.
- Sắp mắc câu rồi sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Ưm, nhưng cứ thấy mất mát hơi lớn.
Lão nhân mỉm cười nói:
- Không phá thì không xây được, đám nhi tử của ta trên cơ bản đều là phế vật, ta không còn nhiều thời gian, không giết con cá này, chờ ta già đi, một ngày nào đó, nó sẽ ăn mất giang sơn của hoàng tộc.
- Vâng.
Lão nhân nói:
- Cố gắng hết sức tìm về Phong Trần, sau khi mọi thứ kết thúc ta sẽ phụ tá hắn làm thay cho ta.
- Chắc chắn rồi, ta sẽ sắp xếp ngay.
Lão nhân mỉm cười nói:
- Thống trị thiên hạ không cần người lương thiện, kẻ ác cũng có thể, về điểm này thì Phong Trần giỏi hơn phụ thân của hắn và lão cửu.
Thấy tâm tình của lão nhân khá tốt, Mộng Thính Vũ phồng lên can đảm, không kiềm được hỏi:
- Bệ hạ, nghe đồn kết giới Luân Hồi tìm được Luân Hồi Kính, Lý Mộ Dương xuất hiện, bệ hạ không cảm thấy kỳ lạ sao?
Lão nhân vui vẻ nói:
- Không kỳ lạ, kết giới Luân Hồi là tiền bối tìm được trong thần táng, nó có thể định vị nơi của Luân Hồi Kính chỉ là trò đùa của tiền bối, nếu không vì vậy thì ta đã chẳng ban cho Kỳ Lân cổ tộc để che giấu tai mắt người. Lý Mộ Dương đã giúp ta về chuyện này.
- Tức là đám già Kỳ Lân cổ tộc cho rằng Luân Hồi Kính xuất hiện kỳ thực là kết giới Luân Hồi trục trặc?
Lão nhân nói:
- Đúng rồi, kết giới kia vốn rất kỳ lạ, bị trục trặc lâu hồi, bình thường còn định vị ra ngoài vũ trụ.
Mộng Thính Vũ rót trà cho lão nhân, mỉm cười nói:
- Nói cũng phải, chúng ta đều biết Luân Hồi Kính thật nằm ở đâu.
Lão nhân thản nhiên nói:
- Ngươi lại đi điều tra rõ lai lịch của Lý Thiên Mệnh này, hắn không thể nào là nhi tử của Lý Mộ Dương, chẳng qua trùng hợp có cánh tay giống như Lý Mộ Dương. Tìm ra phụ thân ruột của hắn là ai, phải tìm ra ai đặt tên Thiên Mệnh cho hắn!
- Vâng!
Lão nhân cười cợt:
- Tên này đã chết hơn bốn mươi năm, xác chết bị niêm phong dưới Yêu Nguyệt Lâu, vậy mà có thể ra ngoài sinh nhi tử? Thật là trò đùa lớn nhất thiên hạ.
Hai chân lão dính đầy bùn gác lên bàn, tựa như lão già vui tính.
Mộng Thính Vũ hơi sùng bái nói:
- Nói đúng, lúc trước nếu lúc trước Lý Mộ Dương tự tìm chết, bốn mươi mấy năm nay bệ hạ đã không thể nhẹ nhàng ăn cá nhỏ rồi. Người trong thiên hạ đều tưởng rằng hoàng tộc mất đi Luân Hồi Kính, nhưng không biết Lý Mộ Dương sớm chết trên Luân Hồi Kính, Luân Hồi Kính thì nằm trong tay bệ hạ. Bệ hạ trừng phạt Kỳ Lân cổ tộc, đưa cho họ kết giới Luân Hồi vô dụng, bảo rằng Lý Mộ Dương bỏ trốn chỉ vì che giấu tai mắt người. Mượn cơ hội này, bệ hạ vẫn giữ Luân Hồi Kính, Linh Lung Các chúng ta nuôi cá nhỏ cho bệ hạ mới không bị nhiều người chỉ trỏ. Ngay cả Thập Phương Đạo Cung cũng cho rằng Lý Mộ Dương thành công, buồn cười.
Lão nhân cười vui vẻ nói:
- Đúng rồi, những việc này chỉ có bất quá là trời biết đất biết, ngươi biết ta biết. Tiểu Vũ, đã biết ta xem trọng ngươi như thế nào rồi chứ?
Mộng Thính Vũ kích động nói:
- Bệ hạ dày yêu như vậy, Tiểu Vũ nhất định cúc cung tận tụy, sẵn lòng chết vì bệ hạ!
Lão nhân ánh mắt trìu mến như nhớ lại quá khứ:
- Không cần, ta già rồi, không có người nói chuyện. Sau khi Tịnh Nhi đi, ta rất khó chịu. Ngươi và Tịnh Nhi là bạn cùng lứa, thông minh giống như nàng.
- Thiên Mệnh công chúa đúng là thông minh.
- Kết quả thông minh bị thông minh lầm, ài, ta rất thống khổ, thống khổ bốn mươi mấy năm. Khuê nữ mà ta nuôi lớn tại sao vì người khác mà muốn lấy mạng của ta? Cá ơi cá, tặng đạo cho ta thì có gì khó hiểu?
Lão nhân bỗng nhiên rơi lệ, trông rất đau buồn.
Mộng Thính Vũ phồng lên can đảm nói:
- Bệ hạ, ta cũng có thể làm nghĩa nữ của bệ hạ, suốt đời hầu hạ người.
Lão nhân lắc đầu thở dài nói:
- Ngươi? Thôi bỏ, ngươi không phải được ta nuôi lớn lên, không có tình thân đó, ngươi cứ trò chuyện với ta là được.
Mộng Thính Vũ hơi thất vọng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài:
- Vâng . . . vâng.