Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 736 - Chương 736 - Xác Chết Dưới Yêu Nguyệt Lâu (Tt)

Chương 736 - Xác chết dưới Yêu Nguyệt Lâu (tt)
Chương 736 - Xác chết dưới Yêu Nguyệt Lâu (tt)

Lão nhân đứng lên, gật gà gật gù:

- Đi, đi xuống thăm Tịnh Nhi, nhiều năm không thấy nàng.

Bọn họ dọc theo cầu thang vòng tròn trong Yêu Nguyệt Lâu đi xuống dưới lòng đất, bước chân vào hang động sâu thẳm.

Mộng Thính Vũ mở cửa hang ra, hơi lạnh buốt gia ập đến, nơi này là động băng, rét buốc.

Lão nhân bước chân loạng choạng đi vào.

Lão nhân mắt rưng rưng lệ tìm khắp nơi:

- Tịnh Nhi, Tịnh Nhi, ngươi đang ở đâu? Phụ hoàng đến thăm ngươi.

Mộng Thính Vũ dẫn đầu nói:

- Bệ hạ, ở chỗ này.

Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu:

- Già rồi, trí nhớ kém.

Lão nhân đi tới bên cạnh Mộng Thính Vũ, trước mắt là một núi băng lớn, băng trong suốt, có thể trông thấy một nữ nhân sống động như thật nằm trong núi băng.

Lão nhân vuốt mặt băng, lệ rơi như mưa:

- Tịnh Nhi!

Lão ôm ngực khóc ròng:

- Nếu ngươi thông cảm cho ta thì tốt biết bao, ngươi có biết rằng ta đưa ngươi đi, lòng như bị dao cắt bao nhiêu năm rồi không?

Mộng Thính Vũ lùi ra cửa, dựa vào tường, nhắm mắtl ịa, không nói nhiều.

Trong động băng, lão nhân khóc thật lâu, âm thanh thê lương.

Mộng Thính Vũ nghe ra được đó là tiếng khóc xé lòng, lão chẳng cần diễn kịch cho người khác xem, ở đây chỉ có mình nàng.

Qua một lúc, Mộng Thính Vũ nhìn vào trong, lão nhân đã đứng lên.

Lão đi tới bên kia.

Trong núi băng bên kia có một nam nhân, có thể trông thấy cánh tay trái của y có màu đen.

Lão nhân nhếch mép:

- Lý Mộ Dương.

Lão chuyển hóa từ khóc sang cười thật tự nhiên.

- Cho di hài của ngươi thối hoắc bốn mươi năm, ngại thật, nhưng ai bảo ngươi muốn làm thánh nhân? Nhưng lão phu không xem như đối xử tệ với ngươi, cho ngươi nằm ở đây, không người quấy rầy, cùng Tịnh Nhi sớm chiều bốn mươi mấy năm. Hiện tại tất cả sắp kết thúc, không thể để ngươi luôn hưởng lợi, đúng không? Lúc trước ngươi chọc giận ta rất nhiều, ta từng xem trọng ngươi như vậy, mà ngươi suýt làm thượng cổ hoàng tộc ta vạn kiếp bất phục.

- Ngươi có lỗi với ta.

- Sở dĩ, vĩnh biệt.

Lão nhân đặt tay lên núi băng.

Bùm!

Núi băng vỡ vụn.

Bao gồm nam nhân ở bên trong cũng thành tro, hoàn toàn nát vụn.

Ngay cả cánh tay hắc ám cứng rắn không gì phá nổi cũng nát vụn, tan biến trong động băng.

- Tiểu Vũ.

- Vâng thưa bệ hạ.

- Về sau rảnh rỗi hãy đến làm bạn với Tịnh Nhi, nàng bắt đầu cô độc, không thể để nàng cô đơn.

- Vâng.

. . .

Ám Điện, Đạo Thiên Cung.

Vi Sinh Vân Tịch và Khương Phi Linh ra khỏi nhà đá.

Vi Sinh Vân Tịch cảm khái nói:

- Đây là thần thể đúng không, tuy không có tu vi, nhưng chỉ riêng thần thể là có thể sống thật lâu. Nếu có cách tu luyện không cần thú bản mệnh thì càng tuyệt vời.

Mọi người gật gù:

- Đúng vậy!

Vi Sinh Vân Tịch nói:

- Không ngờ thượng cổ thần táng là mộ chôn thượng thần thứ mười của Viêm Hoàng đại lục, Hiên Viên Hi trong truyền thuyết. Trải qua chuyện vượt sức tưởng tượng như vậy, các ngươi có thể sống tiếp đúng là kỳ tích, ta cũng không biết nên hình dung thế nào.

Bạch Mặc nói:

- Tóm lại chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, không thể nói cho ai khác. Ta sẽ đặc biệt dặn dò ba người Trần Kinh Hồng.

Trưởng bối có mặt tại đây chỉ có Bạch Mặc, Dạ Nhất, Vi Sinh Vân Tịch.

Nhóm Trần Kinh Hồng đều trông thấy Ma Thành chui vào người Khương Phi Linh, cho nên không thể giấu giếm.

May mắn nhóm Vi Sinh Vân Tịch đáng giá tín nhiệm.

Vi Sinh Vân Tịch cảnh giác nói:

- Thiên Mệnh, Thái Cổ Thần Vực là nơi tụ tập của hậu duệ thượng thần thứ nhất, cách chúng ta rất xa xôi. Nhưng Linh Nhi cô nương dù sao cướp thần thể của thượng thần thứ mười, tuy đã qua mười vạn năm nhưng chắc ở Thái Cổ Thần Vực còn truyền thuyết về thượng thần thứ mười. Sở dĩ liên quan thần thể, hướng đi của Ma Thành tuyệt đối đừng nói với người ngoài, tránh cho bị người của Thái Cổ Thần Vực biết. Các ngươi coi như đã giết thượng thần thứ mười, nếu bị biết sự thật này thì không chừng Thái Cổ Thần Vực sẽ tìm đến tính sổ.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Rõ rồi!

Những người ở đây không dính líu gì với Thái Cổ Thần Vực, cho nên sẽ không hại nhóm Lý Thiên Mệnh, còn ba người Trần Kinh Hồng thì không hay biết gì.

Giọng của Vi Sinh Vân Tịch hơi kích động hỏi:

- Ngoài ra, ngươi đã giết Đông Dương Phong Trần?

- Đúng.

Vi Sinh Vân Tịch vỗ vai hắn:

- Giỏi lắm, cắt đứt tương lai của hoàng tộc là đã giúp ích rất lớn.

- Sắp hành động sao?

Vi Sinh Vân Tịch nói:

- Ừ, chỉ còn thiếu một cơ hội.

Mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực.

. . .

Vị Lai Điện, đình viện số một.

Trong phòng tu luyện, Khương Phi Linh thử tu luyện Vĩnh Sinh Thế Giới Kinh.

Lần đầu tiên nàng làm loại chuyện này, đầu óc mịt mờ, bĩu môi nói:

- Đọc sách là thoải mái nhất, ca ca lấy đâu ra kiên nhẫn luyện mỗi ngày vậy? Ta cảm giác chán chết.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đồ lười, như vậy là không được, hiện tại muội có thần thể, không tu hành thì lãng phí.

Khương Phi Linh chu môi:

- Được rồi.

- À, ta có một thắc mắc, muội là thần thai song sinh tách ra, trong đó Tiên Thiên Thần Thai chắc sẽ không giống thân thể của Tiểu Phong, không chống đỡ nổi một canh giờ chứ?

- Sẽ không, thần thể này đặt hai nghìn năm vẫn còn mới toanh, thơm phức.

Vậy là nếu trong lúc gấp gáp Lý Thiên Mệnh cần Phụ Linh thì có thể làm được.

Nhưng Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng Khương Phi Linh đã chuyển biến thành trạng thái sinh mệnh, nên để nàng tự quyết định thì hơn.

Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:

- Linh Nhi, ta dạy muội tu hành, ít nhất phải tu luyện đến Linh Nguyên cảnh mới được.

- Biết rồi.

- Muội hãy làm theo Vĩnh Sinh Thế Giới Kinh.

- Ừ ừ.

- Thành Vĩnh Sinh Thế Giới và Vĩnh Sinh Thế Giới Kinh chắc chắn có liên quan gì đó, một công pháp này tuyệt đối là phương pháp tu luyện của thượng thần.

- Chắc vậy, nhưng quá phức tạp, nhức đầu chết, rắc rối còn hơn kết giới thiên văn.

- Muội đọc ra xem, ta chỉnh lý giúp muội.

Có Lý Thiên Mệnh hỗ trợ, còn có đầy đủ tài nguyên, có thể nói Khương Phi Linh tiến bộ nhanh chóng mặt.

Chỉ trong một ngày, nàng liên tục phá chín trọng Thú Mạch, lên Linh Nguyên cảnh đệ nhất trọng.

Đương nhiên, Thú Mạch cảnh đúng là đơn giản, nếu lúc Lý Thiên Mệnh mới tu lại mà có điều kiện giống như vậy, cộng thêm thần thể thì dư sức tu xong Thú Mạch cảnh trong vòng một ngày.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Cảm giác như thế nào? Vô quỹ đạo chưa?

- Có chút cảm giác.

Khương Phi Linh giãn ra thần thể, có lực lượng Linh Nguyên cảnh, nàng đã thân nhẹ như yến, như thay đổi thành con người khác.

- Thật tốt.

Lý Thiên Mệnh càng mong mỏi Khương Phi Linh có sức mạnh tự bảo vệ mình.

Khương Phi Linh vươn ra nắm tay nhỏ đấm vào ngực Lý Thiên Mệnh:

- Nhưng ta vẫn không muốn đánh nhau, hoặc nên nói là hoàn toàn không biết đánh đấm gì, không biết làm cách nào nữa. Đánh thế này hả?

Lý Thiên Mệnh dõng dạc bảo đảm:

- Đánh cái quái gì, muội không cần đánh, muội tu luyện để tự bảo vệ mình là tốt rồi.

Khương Phi Linh thoải mái duỗi lưng, nói:

- Chỉ chờ câu này của ca ca.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Mười năng lực phong ấn có bị ảnh hưởng không?

- Không có, thậm chí trường thời gian, tường không gian và Thiên Nhất, ba thứ này hình như càng mạnh. Ví dụ như trường thời gian, ta cảm giác nó có thể biến hóa nhiều nữa, về sau từ từ nghiên cứu.

- Vậy thì tốt.

Khương Phi Linh có con đường của riêng nàng, không giống với Lý Thiên Mệnh.

Hai người phân công nam lo bên ngoài, nữ lo bên trong, chuyện sống chết chém giết có Lý Thiên Mệnh và ba con thú bản mệnh, cộng thêm bảy con thú bản mệnh sau này sẽ sinh ra, đã đủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment