Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 738 - Chương 738 - Cửu Thiên Ngân Hà Quyết

Chương 738 - Cửu Thiên Ngân Hà Quyết
Chương 738 - Cửu Thiên Ngân Hà Quyết

Dục Đế hừ lạnh một tiếng, giọng khàn khàn nói:

- Bạch Mặc! Mọi người đều rõ ràng chân tướng là cái gì, không cần giấu đầu hở đuôi, giao quái vật kia và Lý Thiên Mệnh cho trẫm. Bọn họ giết thái tử Thần Quốc, đã phạm tội nặng liên lụy cửu tộc. Nếu Thập Phương Đạo Cung bao che cho hắn tức là cùng phạm tội nặng!

Bạch Mặc cười khẩy nói:

- Thôi đừng nói đùa, không có chứng cứ gì, chỉ dựa vào một tiểu bối nổi điên nói khùng nói điên tại đây, đòi định tội Thập Phương Đạo Cung?

Thần Vũ nguyên soái tức giận quát, âm thanh như sấm nổ:

- To gan, Bạch Mặc nhà ngươi dám kháng thánh chỉ?

Điện chủ Ám Điện Dạ Nhất bỗng nhiên cười to nói:

- Thánh chỉ cái quái gì, thái tử gì? Cửu hoàng tử Đông Dương Lăng còn chưa lên tiếng, Thập Tam hoàng tử có quyền lợi gì phong thái tử? Ỷ vào mưu hại tiên đế, giả truyền thánh chỉ, mưu triều soán vị sao?

Mấy nghìn người quân đoàn Thần Võ cùng rống to:

- Càn rỡ!!!

Mặt Dục Đế đen thui, nhìn chằm chằm vào Dạ Nhất.

Giọng Dục Đế khàn khàn gằn từng chữ:

- Thập Phương Đạo Cung định phản quốc?

Dạ Nhất ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Thế thì không, ngươi suy nghĩ nhiều. Chúng ta chỉ cảm thấy ai làm Cổ Chi Đại Đế còn phải đợi thương thảo lại, ít nhất thì ngươi mưu hại tiên đế nên đi chết.

Câu này thốt ra, bầu không khí rơi vào tĩnh mịch.

Dạ Nhất nói:

- Hôm nay Đạo Cung có khách quý, chúng ta không tiện tiếp đãi Thập Tam hoàng tử lâu, cung tiễn Thập Tam hoàng tử, thứ lỗi cho chúng ta không tiễn.

Bạch Mặc lên tiếng:

- Đi về.

Đám người Thập Phương Đạo Cung xoay người đi trở về.

Thực hiển nhiên, người của Dục Đế đông tới đâu cũng không thể xông thẳng vào kết giới Thập Phương Trấn Ma.

Khương Ngạn Võ mờ mịt hỏi:

- Khách quý là ai?

Bùm!

Dục Đế vươn tay hút, chộp lấy đầu của Khương Ngạn Võ, bóp nát bấy.

Xác chết không đầu mềm nhũn rơi xuống đất.

Không ai trả lời câu hỏi của Khương Ngạn Võ.

Nhưng mọi người đều biết, khách quý đó là Đông Dương Lăng.

. . .

Linh Lung thành, Yêu Nguyệt Lâu.

Hôm nay không có mưa.

Phía đông Yêu Nguyệt Lâu có mảng lớn đất đai, nơi này cỏ mọc rậm rạp, linh khí bàng bạc, nhiều thiên tài địa bảo đầy đất.

Tường vây vòng tròn bao quanh nơi như cảnh tiên này, lại dùng kết giới thiên văn phong kín, vậy là nơi này tựa như cảnh tiên cõi trần tách biệt với đời.

Người ngoài chỉ biết đây là tổng bộ của Linh Lung Các.

Không ai biết nơi này có mấy chục vạn dân chúng chỉ có tu vi Thú Mạch cảnh, Linh Nguyên cảnh sinh sống tại đây.

Nơi này tựa như cảnh tiên đối với bọn họ, được cung ứng Linh Túy, ngọc báu không giới hạn, khiến bọn họ mạnh mẽ chưa từng có, rất là hạnh phúc.

Thậm chí còn có một nữ nhân xinh đẹp khuynh thành thường xuyên đến thăm bọn họ, bọn họ gọi người này là thượng thần.

Nhưng phó tòng theo bên cạnh thượng thần thì gọi nàng là các chủ.

Tầng cao nhất Yêu Nguyệt Lâu có thể thấy rõ mọi thứ trong tường vây, loáng thoáng nghe tiếng trẻ con vui cười đùa giỡn.

Một lão nhân dựa vào cây cột, cười híp mắt nhìn dân chúng sinh hoạt hạnh phúc trong này.

Lão nhân vuốt râu dài, nói:

- Chất lượng đúng là khá tốt, bọn họ rất vui vẻ, linh hồn vui vẻ thì có khả năng vô hạn, đạo vô hạn.

Khi lão nhân nói chuyện, nữ nhân được dân chúng tôn xưng là thượng thần sắc mặt hơi trắng đi tới bên cạnh lão nhân.

- Bệ hạ đã trở về từ thần táng?

- Ừ.

- Có phát hiện gì không?

Lão nhân nói:

- Kỳ lạ, đột ngột biến mất, không thể tưởng tượng.

Mộng Thính Vũ cung kính nói:

- Ngay cả bệ hạ cũng không nhìn ra manh mối thì phỏng chừng trên đời này không ai có thể gỡ bỏ bí ẩn này.

Lão nhân hỏi:

- Tiểu Vũ, ngươi đã đi Thần Đô phải không? Tình huống bên đó như thế nào?

- Hôm nay phát sinh một chuyện quan trọng.

- Nói.

Mộng Thính Vũ kể lại chuyện phát sinh trước Thập Phương Đạo Cung cho lão nhân nghe.

Lão nhân nghiến răng, tròng mắt nổi tơ máu:

- Tức là tôn nhi Phong Trần của ta đã chết thật rồi?

- Bệ hạ nén bi thương.

Lão nhân đau buồn nói:

- Ài, lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Trước đó có Lý Mộ Dương hại chết Tịnh Nhi, lại đến Lý Thiên Mệnh hại chết Phong Trần! Sao số ta khổ như vậy, phải kiên trì thêm bao nhiêu năm mới lại có một Phong Trần?

- Bệ hạ, hoàng tộc con cháu thịnh vượng, thiên tài lớp lớp, bệ hạ dư sức tiếp tục mang đến mấy trăm năm huy hoàng cho hoàng tộc, chỉ cần hoàng tộc không có địch thủ trong lãnh thổ thì lo gì thiếu người nối nghiệp?

Lão nhân thương tiếc nói:

- Tuy là vậy nhưng quá mệt mỏi. Thôi, lần này cá lớn mắc câu, làm chuyện trọn vẹn hơn đi, nhổ tận gốc thì không còn kẻ nào ngăn cản con cháu của ta vươn lên. Ta lại cắt đứt thánh tộc Lý thị, coi như báo thù cho Phong Trần, hài tử tội nghiệp.

Lão nhân thở dài, lắc đầu, nhưng Mộng Thính Vũ không nghe ra lão buồn thật sự hay giả. Lão nói đau lòng thật ra chỉ buột miệng vài câu.

Lão nhân nói:

- Tiểu Vũ hãy miêu tả quái vật kia.

Mộng Thính Vũ thuật lại hình dạng mà mọi người miêu tả.

Mộng Thính Vũ nói:

- Bệ hạ, phỏng chừng Lý Thiên Mệnh không có thực lực đánh bại Phong Trần, ta đoán là quái vật này làm, dù sao nó đến từ thần táng.

Đây là ý tưởng phổ biến nhất của dân chúng Thần Đô hiện nay.

Lão nhân nói:

- Không thể nào! Thượng thần đều không thể sống mười vạn năm, huống chi là quái vật này?

- Ta cũng đoán không ra, chứng minh trong thần táng có chủng tộc sinh sản, truyền thừa đến nay?

- Có khả năng nhất định, mặc kệ thế nào, ngươi hãy theo dõi con quái vật này giúp ta, khi thời cơ đến ta sẽ tự mình nghiên cứu.

Mộng Thính Vũ nói:

- Vâng, bảo đảm khiến nó không trốn thoát lòng bàn tay của bệ hạ.

Lão nhân lại hỏi:

- Còn lại ba mươi vạn cá nhỏ khi nào mới đến?

- Tiểu Vũ đang dốc hết sức lo việc này, bởi vì vận chuyển cần giữ bí mật, đặc biệt trong lúc then chốt này, không thể để lộ chút tiếng gió.

Lão nhân thản nhiên nói:

- Nói thời gian.

Mộng Thính Vũ căng thẳng nói:

- Tranh thủ hai tháng sẽ đến đủ.

Lão nhân nói:

- Tranh thủ thời gian, người trẻ tuổi mà không làm được việc thì ta sẽ không vui.

- Chắc chắn được!

Lão nhân thế này mới gật đầu nở nụ cười.

Lão nhìn đám người vui vẻ trong tòa thành phong kín, lẩm bẩm:

- Tất cả đều không ngoài dự đoán, bọn họ bắt đầu trợ giúp lão cửu đối phó thập tam. Vì không đánh mà thắng, đồ diệt tộc của ta, chắc chắn bọn họ sẽ chuyển biến trạng thái của thứ kia. Khi đã chuyển hoán thì . . . ha ha, chuyện mấy nghìn đời tổ tiên không làm được sẽ thành công trong tay ta. Vui thật!

Lão nhân vui vẻ nhảy cẫng lên, vui như đứa con nít, đã quên cái chết của Đông Dương Phong Trần.

. . .

Đạo Pháp Tự Nhiên Điện.

Lý Thiên Mệnh dìu Vi Sinh Vân Tịch đi trên hành lang dài, chân đạp nền đá phát ra tiếng lộp cộp.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Cung chủ, Đông Dương Lăng thế nào?

Vi Sinh Vân Tịch trả lời:

- Tạm được, cảm xúc ổn định, ôn văn nho nhã, nhân hậu với người, biết ứng xử, tính tình hoàn toàn khác với Đông Dương Dục. Hắn ôn hòa hơi không giống hoàng tộc.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Đây là lý do Đạo Cung định ủng hộ Đông Dương Lăng xưng đế, hạ gục Dục Đế sao?

- Không phải.

- Vậy thì vì sao?

- Bởi vì hắn yếu hơn Đông Dương Dục.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ý của cung chủ là trước nâng đỡ kẻ yếu, hạ gục cường giả, sau đó tru diệt kẻ yếu?

- Ngươi thực thông minh.

- Đông Dương Lăng cũng sẽ đoán được chứ?

Vi Sinh Vân Tịch đáp:

- Hắn có thể suy đoán điều này, nhưng phải đánh bạc một phen, hơn nữa hắn không có biện pháp, nếu từ chối thì chúng ta sẽ tuyển chọn Đông Dương Dục. Hiện tại thực lực của Đạo Cung mạnh hơn vây cánh của Đông Dương Dục một ít, chúng ta vào cục, Đông Dương Lăng chỉ có thể hy vọng chúng ta không có lá gan đi đến bước cuối cùng. Hơn nữa hắn có chút tự tin vào mình, dù sao hắn không biết chúng ta còn lá bài tẩy.

Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:

- Lá bài tẩy gì?

Vi Sinh Vân Tịch mỉm cười nói:

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Cung chủ, ta muốn chiến đấu vì Đạo Cung.

Vi Sinh Vân Tịch cười nói:

- Nói vớ vẩn, hiện tại ngươi là cường giả một phương, càng là trụ cột thế hệ trẻ của Thập Phương Đạo Cung, tự nhiên phải ra trận chứ.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đã gai mắt bọn họ lâu rồi.

Hoàng tộc gì chứ, tộc Cửu Minh ăn tươi nuốt sống thì đúng hơn.

Thần Đô của bọn họ là thành trì hút máu, Thần Đô càng lúc càng hưng thịnh thì các cảnh vực trong Cổ Chi Thần quốc càng liên tục suy bại, bị Thần Đô cướp lấy tài nguyên cung cấp cho thượng cổ hoàng tộc tu hành.

Bình Luận (0)
Comment