Bạch Tử Căng nhìn trên vạn chiến sĩ Ám Tinh Doanh, hỏi:
- Ngươi mới đến, lập uy chưa?
- Lập uy cái gì?
Bạch Tử Căng nói:
- Ít nhất phải cho bọn họ biết thực lực của ngươi, chứ không thì một tên nhãi ranh như ngươi sao khiến người phục được? Chịu phục mặt ngoài thôi, chưa chắc trong lòng đã phục. Chờ khi đánh trận chắc chắn sẽ thêm phiền cho ngươi, không chừng còn ngáng chân ngươi.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười nói:
- Có đạo lý, nhưng bọn họ đều khách khí với ta thì ta biết đánh ai?
Không thể nào tìm đại lý do rồi tự dưng đánh người ta chứ?
Dù sao không ai khiêu khích mình.
Bạch Tử Căng trừng mắt uy hiếp:
- Vậy đi, ta tỏ vẻ hoài nghi thực lực của ngươi, không chấp nhận được thằng nhóc nhà ngươi chớp mắt không gặp đã bắt kịp ta. Ngày hôm qua ta vừa đột phá Thiên Thánh cảnh đệ tam trọng nên muốn hành ngươi một bữa.
Lý Thiên Mệnh chớp chớp mắt hỏi:
- Để bảo vệ tự tôn của người trung niên?
Bạch Tử Căng dựng đứng chân mày:
- Hay cho Lý Thiên Mệnh nhà ngươi, dám cười ta già hả?
Không khí bắt đầu căng thẳng như thật.
Lý Thiên Mệnh co giò bỏ chạy.
- Đứng lại!
Bạch Tử Căng đuổi theo, dứt khoát ra tay đánh người.
Mọi người tiến lên ngăn lại:
- Bạch đại tiểu thư, ngươi dựa vào cái gì khi dễ đại nhân Tinh Tướng của chúng ta?
Bạch Tử Căng quát:
- Biến ngay!
- Được rồi!
Đám người chạy mất dép.
Ầm ầm!
Không ngờ Bạch Tử Căng nói đánh liền đánh, triệu ra thú bản mệnh luôn.
Thực hiển nhiên, đó là một con cọp mẹ khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.
Tên của nó là . . . Lam Tinh Bạch Dực Hổ.
Lam Tinh Bạch Dực Hổ này toàn thân đa số có màu trắng, hoa văn ánh sao màu lam, một đôi cánh màu xanh thẳm rất là ưu nhã, nhưng cũng cực kỳ thô bạo.
Nó là Thánh Thú Cổ thất giai, có được bảy mươi mốt đốm sao, đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ tam trọng, thực lực tự nhiên mạnh mẽ.
Lý Thiên Mệnh lấy ra Tam Thiên Tinh Vực cầm trong tay, nhưng không gọi ra thú bản mệnh, xem tình hình định lấy một chọi hai:
- Càn rỡ! Bạch Tử Căng, nàng dám lấy hạ phạm thượng, ẩu đả Tinh Tướng, xem hôm nay ta có quất nàng bầm mình hay không!
Bạch Tử Căng cưỡi trên Lam Tinh Bạch Dực Hổ, xung phong lên:
- Câm mồm, ta đánh ngươi này!
Hèn gì Bạch Tử Căng không thích Meow Meow, thì ra thú bản mệnh từ nhỏ cùng nàng lớn lên là một con cọp màu trắng, đã quen thấy thú đáng yêu nên không không thấy Meow Meow dễ thương ở điểm nào.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Không biết tự lượng sức mình!
Kỳ thực mọi người đều biết, lần này Bạch Tử Căng ra tay là cố ý cho mọi người xem thực lực của Lý Thiên Mệnh, đỡ khỏi phải có ai mang ý đồ chất vấn.
Bây giờ đều đang đồn là Hồn Ma giết thái tử, ai biết trình độ thật sự của Lý Thiên Mệnh như thế nào?
Còn về Bạch Tử Căng có nhẹ tay hay không thì mọi người đều nhìn ra được ngay.
Chiến đấu sắp bùng nổ.
Tiếp theo, Lý Thiên Mệnh ra tay, có thể nói tương đương khủng bố, vận dụng cả chiến quyết Cổ Thánh.
Không kêu thú bản mệnh ra, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân hắn đã đè ép Bạch Tử Căng và Lam Tinh Bạch Dực Hổ ngộp thở.
Binh bốp!
Sau một phen giao phong.
Bạch Tử Căng vẻ mặt khó tin, hoàn toàn không đỡ nổi.
Lý Thiên Mệnh mạnh mẽ đè ép, quất nàng choáng váng mặt mày.
Bạch Tử Căng đánh thua, thật lòng chịu phục.
Bạch Tử Căng lắc đầu cười gượng nói:
- Thằng nhóc nhà ngươi ghê gớm thật.
Lý Thiên Mệnh đã rất dịu dàng với Bạch Tử Căng, không làm nàng trầy miếng da nào, nhưng về thực lực thì đã chinh phục nàng.
Lý Thiên Mệnh nhét một cái túi cho nàng:
- Nào, bản Tinh Tướng thưởng cho nàng.
Bạch Tử Căng mở ra xem, bên trong có ba vạn thánh tinh. Bạch Tử Căng nở nụ cười, quả nhiên tham tiền.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Xem như trả công cho cò.
Bạch Tử Căng buồn cười:
- Câm mồm!
Nàng đã dốc hết sức, cò mồi gì ở đây?
Nhưng mục đích của Bạch Tử Căng đã đạt tới.
Đưa mắt nhìn, trong mắt nhiều chiến sĩ Ám Tinh Doanh lộ tia phục thật sự.
Nhưng mà . . .
Lúc này, một bóng dáng khôi ngô cười đứng ra, lớn tiếng nói:
- Thực lực của Tinh Tướng đại nhân xác thực kinh người, khiến người bội phục, ta nhìn mà ngứa ngáy, muốn luận bàn với Tinh Tướng đại nhân một phen, kiến thức thủ đoạn của đệ nhất thiên tài ngàn năm qua của Thần Quốc. Không biết đại nhân có nể mặt không?
Gã tên Tôn Tinh Dục, một trong các phó tướng của Lý Thiên Mệnh.
Thiên Xu Tinh Vương Bạch Tử Quân từng nhắc nhở trước đó có ý cho Tôn Tinh Dục làm Tinh Tướng, Lý Thiên Mệnh thì là đột nhiên vào chức.
Trước đó, Tôn Tinh Dục không có vẻ gì là bất mãn với Lý Thiên Mệnh, nhưng lúc này gã đứng ra, ngoài miệng nói khách khí, kỳ thực có có chút khiêu khích.
Trong phút chốc, không khí trở nên nghiêm túc.
Phải công nhận, Tôn Tinh Dục có quyền uy và danh vọng rất lớn trong Ám Tinh Doanh, có nhiều thân tín dưới tay, nhiều người sớm mặc nhận gã sẽ là Tinh Tướng mới.
Sự xuất hiện của Lý Thiên Mệnh cướp mất phát triển tương lai của gã, dẫn đến hàng vạn chiến sĩ Ám Tinh Doanh cực kỳ mong đợi trận chiến này.
Bọn họ dùng ánh mắt nóng cháy nhìn Lý Thiên Mệnh mới hơn hai mươi tuổi.
Đối với bọn họ, lứa tuổi này quá trẻ, thậm chí bằng với tôn tử của một số người.
Bọn họ mong đợi phản ứng của Lý Thiên Mệnh.
Trước bao ánh nhìn.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Tôn phó tướng Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng, nguyện ý luận bàn với ta, đương nhiên từ chối thì bất kính. Nhưng có một câu Tôn phó tướng nói sai.
Đáy mắt Tôn Tinh Dục lóe tia sáng lạnh hung ác khó bắt lấy:
- A? Là câu nào?
Có vẻ như Tôn Tinh Dục không chỉ muốn luận bàn bình thường, ánh mắt kia như muốn lấy mạng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tôn phó tướng nói ta là đệ nhất thiên tài ngàn năm qua của Thần Quốc, câu nói này sai.
Tôn Tinh Dục nói:
- Đại nhân quá khiêm tốn, đại nhân tuyệt đối danh xứng với thực.
- Không, Tôn phó tướng hiểu sai, ý của ta là . . .
Lý Thiên Mệnh chỉ vào mình, nói:
- Trong lãnh thổ Thần Quốc, ngược dòng lên mười vạn năm thì ta vẫn là đệ nhất thiên tài!
Lời này thốt ra, toàn thể tướng sĩ Ám Tinh Doanh ngây người.
Bọn họ không la ó vì trong câu nói này biểu hiện ra niềm tin tràn trề, mà là dùng ánh mắt mới mẻ xem xét Lý Thiên Mệnh.
Làm trưởng bối, bọn họ có cảm giác ưu việt về tuổi tác và trải đời, có kiêu hãnh của mình, đây là lẽ thường của con người.
Nhưng hiện tại!
Lý Thiên Mệnh chẳng những đánh sâu vào và khiêu chiến trực diện với Tôn Tinh Dục, câu nói này là nói cho mọi người nghe.
Tôn Tinh Dục giật mình giây lát, tiếp đó cao giọng cười nói:
- Niềm tin và kiêu ngạo của Tinh Tướng đại nhân khiến chúng ta bội phục!
Ngay sau đó, trên vạn tướng sĩ Ám Tinh Doanh cười ồ lên.
- Mời.
Lý Thiên Mệnh bước lên đài chiến đấu Ám Tinh, chiến trường này đủ rộng rãi.
Bạch Tử Căng nói:
- Rốt cuộc là kiêu ngạo hay danh xứng với thực, đánh rồi sẽ biết.
Tôn Tinh Dục nói:
- Bạch đại tiểu thư không cần hiểu lầm, ta nói kiêu ngạo là lời ca ngợi, thiên tài tuyệt thế vốn nên kiêu ngạo.
Bạch Tử Căng thản nhiên nói:
- Đi lên đi.
Không khí vốn vui vẻ bỗng trở nên nặng nề. Lý Thiên Mệnh biết, muốn thống soái một quân thì đây là quá trình phải trải qua. Thế giới lấy võ đạo làm vua, nếu hắn dùng thiên phú võ đạo bắt lấy vị trí này thì tiếp theo phải dùng thủ đoạn võ đạo khiến người thần phục.
Làm Tinh Tướng là sẽ khiến trên vạn người bán mạng cho mình, không có bản lĩnh thì ai muốn giao tính mệnh của mình cho một tiểu tử lứa tuổi đáng làm con cháu?