Khương Phi Linh hơi lo lắng hỏi:
- Ca ca, mùng một tháng sau tiến công Hoàng Thành, Ám Tinh Doanh sẽ xuất chiến chứ?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Không biết, nghe theo sắp xếp. Dạ Nhất điện chủ nói cả quá trình sắp xếp theo quy trình, sẽ không cho ta ưu đãi đặc biệt.
Khương Phi Linh nói:
- Hay là ta để Tiên Thiên Thần Thai lại đây, đến lúc đó Hậu Thiên Thần Thai Phụ Linh trợ giúp ca ca? Hiện tại ca ca là Địa Thánh cảnh đệ bát trọng, có thể đánh bại Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng, nếu có ta Phụ Linh thì càng thoải mái đối phó đệ tứ trọng, thậm chí đối kháng với đệ ngũ trọng. Thiên Chi Thánh cảnh đệ ngũ trọng tính là cường giả đứng đầu trong toàn bộ Thần Đô, đúng không?
- Đệ ngũ trọng đã rất cao, mạnh hơn đệ ngũ trọng, ví dụ như Tinh Vương Bạch Tử Quân, Điện Vương Bạch Tử Phong đều là Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng. Trừ bọn họ, đại hoàng tử Đông Dương Phần của Dục Đế, thậm chí Cảnh Nguyệt, Linh Tinh Thái Thượng của Kỳ Lân cổ tộc đều là Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng, bọn họ đã là cường giả đứng đầu Thần Đô.
Lý Thiên Mệnh đã hỏi thăm rõ ràng thực lực của nhóm người này.
Khương Phi Linh hỏi:
- Còn gì nữa không? Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng, đệ bát trọng, đệ cửu trọng, các cảnh giới đó có cường giả như thế nào?
Cường giả đỉnh cao trong Thiên Chi Thánh cảnh, chênh lệch mỗi trọng đều rất lớn, đột phá từng cảnh giới rất có thể mất mười năm, mấy chục năm.
Các trưởng bối này trên cơ bản đã đến tu hành cực hạn, thậm chí vượt qua trăm tuổi, muốn đột phá hầu như không có hy vọng.
Sau khi đã định hình cuộc đời, tiếp đến tu vi không bị rút lui đã tốt lắm rồi.
- Điện Vương của Đạo Cung thuở đầu cơ bản đều từ Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng trở lên, ví dụ như Khương Kiêu, Khương Tiễn Ảnh, Ngụy Kỵ, ba vị Điện Vương của Sinh Linh, Nam Phương, Thiên Chi Điện, bao gồm Thiên Võ đại nguyên soái Triệu Thần Hồng, Sùng Dương Thái Thượng của Kỳ Lân cổ tộc đều là Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng. Trong đó Tử Linh Điện Vương Khương Ám thực lực mạnh một chút, đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ bát trọng. Thần Vũ nguyên soái Hoàng Sùng Hoán theo bên cạnh Dục Đế cũng là Thiên Chi Thánh cảnh đệ bát trọng.
Khương Phi Linh tò mò hỏi:
- Vậy còn hai vị tiền bối Bạch Mặc và Dạ Nhất?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Bọn họ là trụ cột của Đạo Cung, hai vị đều là cường giả Thiên Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng, ngang ngửa với Đông Dương Dục, Đông Dương Lăng. Trong đó tiền bối Bạch Mặc và Đông Dương Lăng là mới vào Thiên Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng, Đông Dương Dục và tiền bối Dạ Nhất là hai người mạnh nhất dưới Cổ Thánh.
Khương Phi Linh hơi bất ngờ:
- Thì ra hai vị tiền bối này lợi hại như vậy?
- Đúng rồi, dù sao Điện Vương chỉ là chức vị, không nhất định đại biểu thực lực. Bạch Mặc Điện Vương hiện tại xem như chủ của học cung.
Những Điện Vương mới lên như Bạch Tử Phong thực lực chỉ có Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng, kém xa Bạch Mặc.
Khương Phi Linh tội nghiệp nói:
- Ca ca còn chưa trả lời ta, rốt cuộc có cho người ta cùng lên chiến trường không?
Lý Thiên Mệnh cười bất đắc dĩ nói:
- Đi, nếu ta không cho muội đi thì chắc chắn suốt ngày ra rả bên tai ta.
- Người ta lo lắng cho ca ca thôi mà.
- Tốt nhất đừng để sình thần thể Tiên Thiên Thần Thai của muội.
- Bậy bạ!
- Gần đây tu luyện đến cảnh giới nào rồi?
Khương Phi Linh buồn rầu nói:
- Quy Nhất cảnh đệ bát trọng, càng lúc càng chậm, tu luyện khó ghê.
- Không được thả lỏng.
- Biết rồi.
Chuyện Tôn Tinh Dục đã hù sợ Khương Phi Linh, trong khoảng thời gian này, khi nàng biết Lý Thiên Mệnh lại sắp phải đánh trận thì tâm thần hoảng hốt, hắn đều nhìn thấy hết.
So với để mặc Khương Phi Linh ở trong nhà lo nghĩ lung tung thì chẳng bằng mang theo, dù sao nàng cũng giúp đỡ được đôi chút.
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:
- Linh Nhi, ta định tranh thủ đột phá đến Địa Thánh cảnh đệ cửu trọng trước ngày mùng một tháng sau. Như vậy thì chờ tới ngày xuất chiến, có thêm sự hỗ trợ của muội, trên cơ bản ta khó mà chết trong Thần Đô.
Khương Phi Linh nghiêm túc nói:
- Được, ta và ca ca cùng nhau cố gắng!
Lý Thiên Mệnh ôm nàng vào lòng:
- Tốt rồi, tiếp theo hãy để ta kiểm tra kỹ thành quả tu luyện của muội.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc nói:
- Giỏi quá chứ, luyện tập to lên rồi.
Mặt Khương Phi Linh đỏ hồng gắt:
- Ca ca nói cái gì đấy?
- Thì Linh Nguyên của muội, chứ không lẽ cái khác?
- Bỏ tay ra!
Phòng tu luyện trong phủ đệ Tinh Tướng càng lớn, có đầy đủ mọi vật phẩm cần thiết hằng ngày.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
- Không biết phụ thân ruột của mình hiện tại thế nào.
Mãi không có tin tức về Lý Mộ Dương.
Lý Thiên Mệnh hơi phân tâm nghĩ:
- Hiện tại Kỳ Lân cổ tộc đầu phục Đông Dương Lăng, tương đương là minh hữu, chờ lần sau gặp mặt đi hỏi ba vị Thái Thượng. Không biết trong hoàng tộc còn có ai biết bốn mươi mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì không?
Sau đó Lý Thiên Mệnh lại tập trung vào Đông Hoàng Kiếm, nhìn quét thanh kiếm với ánh mắt hoàn toàn mới.
- Cung chủ nói người làm Đế Hoàng không thể mổ gà lấy trứng, thượng cổ hoàng tộc đã làm chuyện mất trí phát cuồng như vậy. Chúng sinh mạnh thì đế mạnh, Thiên Ý Đế Hoàng như vậy mới tính là vạn cổ đệ nhất chính đạo.
Trong khoảng thời gian này, sự hỗn loạn của Thần Đô khiến hắn hiểu ra rất nhiều.
Nguyên con phố phong trần bị phá hủy, Thần Đô phồn hoa chớp mắt biến mất, chứng minh tất cả chỉ là ảo ảnh trong mơ.
Cho đến nay, quốc gia này vẫn luôn là một đất nước vô đạo, không có vua đích thực cai trị.
- Đế đạo chân chính nên sáng lập ra một thịnh thế thật sự. Cái gì là thịnh thế? Có lẽ Thần Vực trong miệng cung chủ là thịnh thế, dân chúng mạnh mẽ, vạn vật hưng thịnh. Đây mới là đạo lý mà mình tìm kiếm.
Trong lòng Lý Thiên Mệnh hiểu rõ.
Trên thế giới này, có rất nhiều người ích kỷ vì bản thân, mọi thứ chỉ nghĩ cho riêng mình, hở chút là giết cả nhà người khác, tự xưng đó là sát phạt quyết đoán, kỳ thực là quỷ cuồng giết người trong lòng vô đạo.
- Làm một người tốt không có gì phải xấu hổ.
Làm người tốt cộng thêm có thủ đoạn, đó là Thiên Ý Đế Hoàng hiện tại của Lý Thiên Mệnh.
Đây là ý chí của hắn.
Xuất phát từ chính đạo, có thể hung ác, có thể đè ép, có thể hy sinh, nhưng nhất định phải bảo vệ đạo nghĩa, trấn được đại cục.
Như vậy thì người tốt không chỉ vẻn vẹn là người tốt, mà là minh quân khai sáng thịnh thế trong lòng mọi người.
- Ta rốt cuộc muốn làm một người như thế nào?
Điều này rất quan trọng.
Một người tu luyện Thiên Ý phải phù hợp vĩnh viễn với tính tình của mình.
- Dương thúc nói, nhất định phải bảo vệ đạo nghĩa, không thẹn với lòng. Có lẽ đây là căn bản. Không biết Dương thúc và nương du lịch thế nào rồi, nếu họ về Diễm Đô thì phỏng chừng nghĩa phụ sẽ đưa họ đến Đông Hoàng tông ngay. Thời kỳ bùng nổ một năm của nghĩa phụ sắp kết thúc, chắc cũng sắp tới Thần Đô rồi.
Trong sóng ngầm hùng dũng, Lý Thiên Mệnh vừa nghiên cứu Thiên Ý trên cửa lớn trong Đông Hoàng Kiếm vừa suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Khi Lý Thiên Mệnh dung hội quán thông thiên văn trên hai cánh cửa lớn màu vàng nhạt, màu đen nhạt thì tu vi cũng đến Địa Thánh cảnh đỉnh.
- Rốt cuộc tới Địa Thánh cảnh đệ cửu trọng.
Đây là cảnh giới của Vũ Văn Thái Cực.
Khi Vũ Văn Thái Cực cướp đi Đông Hoàng Kiếm, Lý Thiên Mệnh không bao giờ ngờ được ngày này một năm sau, mình đuổi kịp y về mặt cảnh giới.
Khi đó Lý Thiên Mệnh còn lo lắng trong vòng ba năm không thể lên Địa Thánh cảnh.