Lý Thiên Mệnh quét mắt qua:
- Đông Dương Dục mưu sát tiên đế, mới là loạn thần tặc tử thật sự! Đạo Cung phụ tá Cửu hoàng tử Đông Dương Lăng, Cửu hoàng tử mới là Cổ Chi Đại Đế đương thời. Nếu các ngươi còn muốn làm nội ứng, tai mắt của Đông Dương Dục thì đừng hòng giữ được linh hồn!
Đây chỉ là cách nói tạm thời, mục tiêu của họ là toàn bộ thượng cổ hoàng tộc.
- Đại nhân uy vũ!!
Rất nhiều người cuồng nhiệt hô to.
Lần này mới chính thức lập uy trong lòng mọi người, khiến những trưởng bối hết lòng hết dạ với Lý Thiên Mệnh.
Ám Tinh Doanh hoàn toàn ngưng tụ thành một sợi thừng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Huỳnh Hỏa, mới rồi cảm ơn.
Trong phút khẩn cấp, phản ứng đầu tiên của nó là chắn trước mặt hắn, hành động này đã thay bao nhiêu lời nói.
Tiểu Phượng Hoàng cười gian:
- Còn non lắm, mới bấy nhiêu đã làm ngươi cảm động rồi? Sao, định lấy thân báo đáp hả?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Ta sợ ngươi không chịu nổi.
Huỳnh Hỏa trốn ra xa:
- Mợ! Đám con người các ngươi đúng là tự do không bị cản trở!
Lần này là sự kiện phát sinh đột ngột, nhưng uy hiếp không quá lớn, chẳng qua hình tượng sẽ hơi chật vật một thời gian.
May mắn có Thái Nhất Tháp, khôi phục sẽ không chậm.
. . .
Còn lại một con Nhiên Tinh Ma Viên bị Lý Thiên Mệnh trói bằng Tam Thiên Tinh Vực.
Đạo Cung có thể từ điểm này mở ra lỗ hổng quét sạch nội bộ.
Không lâu sau, Vi Sinh Vân Tịch, Dạ Nhất, Bạch Mặc, Bạch Tử Quân đã đến.
Vi Sinh Vân Tịch quan tâm hỏi:
- Không sao chứ?
- Không sao.
Vi Sinh Vân Tịch bất đắc dĩ nói:
- Thật trùng hợp, sắp xếp đại một Ám Tinh Doanh cho ngươi mà cũng đụng phải tử sĩ của Đông Dương Dục, may mắn không bị gì.
- Có nhiều người giống như vậy không?
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Không ít, nhưng bối cảnh không rõ ràng, trên cơ bản không lên Tinh Tướng được. Tôn Tinh Dục cũng vì nguyên nhân này mà bị ở lại vị trí phó tướng nhiều năm. Đạo Cung buộc phải thu nạp nhân tài bốn phương, rất khó tránh khỏi chuyện này.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, từ Tinh Tướng trở lên là người mình thì vấn đề không lớn.
Vi Sinh Vân Tịch gật đầu:
- Ừm!
Bạch Mặc nói:
- Tôn Tinh Dục dám ra tay, nhất định là nhận lệnh từ Dục Đế, muốn báo thù cho Đông Dương Phong Trần. Người của bọn họ ám sát Tinh Tướng chúng ta, vừa lúc chúng ta lấy đó làm lý do xuất binh chi viện Đông Dương Lăng.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Ừ, báo cho Đông Dương Lăng đi, kêu hắn chuẩn bị sẵn sàng, ngày một tháng sau, chờ lúc kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng của Hoàng Thành yếu ớt nhất thì Đạo Cung sẽ cùng hắn tiến công Hoàng Thành!
Bạch Mặc gật đầu, gã phụ trách liên hệ với Đông Dương Lăng:
- Rõ!
Bạch Mặc bước đi.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
- Ngày một tháng sau sẽ hành động? Không còn bao nhiêu ngày.
Lý Thiên Mệnh biết kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng của Hoàng Thành là kết giới thiên văn lục tinh, mạnh hơn kết giới huyết kiếp một bậc, đứng sau kết giới Nhiên Hồn thất tinh.
Đó là kết giới thủ hộ cực kỳ khủng bố, do các đời tiên liệt thượng cổ hoàng tộc sáng tạo ra, truyền thừa đến nay.
Hôm lễ hội pháo hoa, mục tiêu của Đông Dương Lăng là trực tiếp chiếm lĩnh kết giới này, nhưng không thành công, từ đây về sau kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng trong trạng thái mở ra.
Đạo Cung cũng muốn đánh lén bất ngờ, nhưng nói thật, hai bên có quá nhiều gián điệp lẫn vào.
Trong Thần Đô có nhiều hành động không giữ bí mật được, nhiều lúc chỉ có thể giao phong ngay mặt.
Kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng ban ngày hấp thu lực lượng mặt trời, buổi tối thì hấp thu lực lượng mặt trăng. Lực lượng mặt trời vào ban ngày thì ổn định, lực lượng mặt trăng vào ban đêm thì ngày mười lăm trăng tròn là mạnh nhất, ngày mùng một trăng khuyết là yếu nhất.
Đêm mùng một là lúc kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng yếu nhất, vào lúc đó, quy cách của kết giới cơ hồ rớt xuống trình độ ngũ tinh.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Thiên Mệnh, trên con đường sống chết còn cần cẩn thận nhều hơn. Ở trong chiến tranh không có người trao trọn niềm tin, không thể tin tưởng hoàn toàn, phải đề phòng. Dù sao trước khi vào thần táng, có người kiểm tra cấm dùng thiên văn thư, nhưng ở chiến trường sống chết thì không có luật đó.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Cung chủ, ta nghe chỉ dạy.
Hắn dừng một chút, lại hỏi:
- Cung chủ, mùng một tháng sau hành động, có thể trực tiếp công chiếm kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng, hoàn toàn tru diệt mạch Dục Đế không?
Vi Sinh Vân Tịch trả lời:
- Có lẽ còn chưa thể. Tuy Đạo Cung tham chiến nhưng phải kiểm soát tử thương, tuyệt đối không thể để mất mát quá lớn, tốt nhất là từng bước một mài chết đối thủ. Nói thật, hoàng tộc nội đấu đến nay, tuy Đông Dương Dục tổn thất quân đội mấy chục vạn nhưng vẫn còn tám mươi vạn người vây quanh hắn, bao gồm Võ Thánh Phủ, Linh Lung Các và phần lớn hoàng tộc Khương thị, rất khó hạ được hắn. Chiến trường dù sao không phải võ đạo đấu một mình, đôi khi người đông thế mạnh chính là chân lý.
- Đông Dương Lăng thì sao?
Vi Sinh Vân Tịch đáp:
- Hắn có một số người hoàng tộc Khương thị, Cổ thị tộc, tông môn chín cảnh vực ủng hộ, ước chừng còn có sáu mươi vạn tinh nhuệ.
Lý Thiên Mệnh cảm khái nói:
- Nội đấu đến bây giờ vẫn còn nhiều cường giả như vậy, thượng cổ hoàng tộc thật biết sinh đẻ.
- Câu này đúng.
Ám Điện của Thập Phương Đạo Cung có đại quân trăm vạn, nếu đối phương không nội đấu, không chia rẽ thành hai phe phái thì sẽ có đại quân mấy trăm vạn.
Đối lập thì Ám Điện của Đạo Cung đúng là hơi yếu thế.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, muốn hạ được huynh đệ bọn họ thì gánh nặng mà đường xa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người hy sinh, nhưng mà . . . không còn cách nào khác.
Lý Thiên Mệnh gật đầu:
- Ừm!
- Thượng cổ hoàng tộc vài năm gần đây không có Luân Hồi Kính nên mới yên phận một chút, ngày xưa cả tộc lấy Luân Hồi Kính hấp thu hồn phách phàm nhân tu luyện, ngươi chưa thấy cảnh đó đâu, ài.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Báo ứng sắp đến.
. . .
Trước khi Thập Phương Đạo Cung xuất chiến, chiến hỏa trong Thần Đô càng kịch liệt, bên trong Đạo Cung cũng sóng ngầm hùng dũng.
Sau khi khống chế Ám Tinh Doanh, Lý Thiên Mệnh dời mọi thứ từ đình viện số một vào phủ đệ Tinh Tướng trong Ám Tinh Doanh.
Trước khi đi, không thể không chào từ biệt Chu Viên Viên.
Chu Viên Viên buông tiếng thở dài:
- Sự đời khó đoán, không ngờ ta còn chưa mang huynh đệ đi phố Phong Nguyệt, Phong Nguyệt Giang đã bị chiến hỏa lan đến, những lầu các tuyệt đẹp giờ là một đống phế tích, rất nhiều mỹ nhân chết trong chiến loạn, khiến người tiếc thương! Khó chịu, thật khiến người khó chịu! Thần Đô hiện tại là một mảnh hoang tàn, nếu đánh tiếp thì không còn gạch ngói vụn mà là đất khét cằn cỗi.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Không sao, ngươi sẽ thấy ngày Thần Đô xây dựng lại.
Chu Viên Viên nói:
- Hy vọng Đông Dương Lăng sẽ thắng, dù sao có Đạo Cung chống lưng.
- Mong được như vậy.
Lý Thiên Mệnh vỗ vai Chu Viên Viên, bước đi.
. . .
Ám Tinh Doanh, phủ đệ Tinh Tướng.
Lý Thiên Mệnh, Khương Phi Linh, Dạ Lăng Phong, Lý Khinh Ngữ đều dọn vào đây.
Trên đất trống rộng rãi, Lam Hoang và Hồn Ma chơi hết mình, suốt ngày vật lộn, suốt ngày như có động đất. Đặc biệt là tiếng cười lớn ngây thơ của bé rùa bự khiến người điếc màng nhĩ.
Trước gương.
Khương Phi Linh nhìn thiếu niên tóc trắng trong gương, nói:
- Mọc lại hết rồi.
Lý Thiên Mệnh vuốt mái tóc bạch kim chói mắt của mình, nói:
- Có Thái Nhất Tháp nên tóc mọc cũng nhanh.