Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 747 - Chương 747 - Tất Cả Tránh Ra, Ta Muốn Giết Người

Chương 747 - Tất cả tránh ra, ta muốn giết người
Chương 747 - Tất cả tránh ra, ta muốn giết người

Lý Thiên Mệnh thay đổi sắc mặt, ngay lập tức kéo Huỳnh Hỏa lùi về sau.

Ngay sau đó, thiên văn thư màu đỏ thẫm rực cháy, hóa thành một đoàn lửa đen.

Rõ ràng lửa đen là một loại linh tai bị niêm phong trong thiên văn thư, nguyên lý giống linh tai của kết giới thiên văn, cộng thêm ảo diệu của thiên văn, linh tai có thể trong tích tắc bộc phát ra sức sát thương trí mệnh!

Ít nhất phải là thiên văn thư tam tinh mới niêm phong linh tai được.

Giá trị một quyển thiên văn thư tam tinh ít nhất hai mươi vạn thánh tinh.

Nói trắng ra là nguyên gia sản của Tôn Tinh Dục chưa chắc được nhiều như vậy.

Tôn Tinh Dục lấy đâu ra thiên văn thư tam tinh?

Tại sao muốn giết chính mình?!

Những thắc mắc này đều không quan trọng, quan trọng là giữ mạng sống!

Phừng phực!

Lửa màu đen rít gào bay thẳng đến chỗ Lý Thiên Mệnh, may mắn Huỳnh Hỏa phản ứng nhanh, trước tiên phun ra thần thông Lục Đạo Hỏa Liên làm lửa đen bị kích phát sớm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lửa đen nổ tung, có hơn một nửa đổ ập lên người Tiểu Phượng Hoàng và Lý Thiên Mệnh.

Chim nhỏ chớp mắt thành gà tây cháy đen:

- Mợ nó, bỏng chết!

Lý Thiên Mệnh thì bị đốt thành người lửa đen thui, cả hai bị trực tiếp đánh bay mấy chục thước.

Tôn Tinh Dục càn rỡ cười to:

- Ha ha ha! Một cái mạng chó của lão tử đổi một thiên tài mười vạn năm, đã lời to!

Bạch Tử Căng cũng không ngờ tới điều này, hoàn toàn ngẩn ngơ, chờ khi nàng phản ứng lại chắc Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa đã bị đốt thành cục than.

- Đây là thiên văn thư tam tinh Nhiên Cốt Phệ Tâm Thư, còn đó là Nhiên Cốt Phệ Tâm Hỏa, có thể nhanh chóng đốt xương cốt, cắn nuốt tâm mạch, đốt người không chừa lại mẩu vụn nhỏ, Tôn phó tướng điên rồi sao?

- Không cần thiết làm như vậy!

- Không đúng, hắn lấy đâu ra thánh tinh để mua loại bảo bối này?

Có người hét to:

- Hắn là nội ứng của Đông Dương Dục!!!

Mọi người rốt cuộc nghĩ thông, bọn họ khẩn cấp bao vây lại, nhưng đã muộn.

Nghe tiếng cười lớn điên cuồng của Tôn Tinh Dục thì biết Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa bị đốt thành người lửa, tuyệt đối chết chắc rồi.

Đây là thiên văn thư tam tinh!

Trong phút chốc, mọi người bối rối bàng hoàng.

- Mau đi tìm Tinh Vương!

- Tìm cung chủ, điện chủ, Điện Vương!

- Trời ạ, xảy ra chuyện lớn!

Rất nhiều người chạy nhanh ra ngoài thông báo, càng nhiều người vây quanh Tôn Tinh Dục, không cho gã đi.

Còn bên Lý Thiên Mệnh thì nói thật, bọn họ bất lực với loại thiên văn thư tam tinh này, chỉ có thể giương mắt nhìn.

- Nếu đại nhân chết thì sẽ là tổn thất vô cùng to lớn.

- Quá đáng tiếc.

- Từ xưa đến nay có quá nhiều thiên tài chết yểu, không ngờ có trường hợp chết ngay trước mắt chúng ta.

Niềm vui của Tôn Tinh Dục và đau thương của đám người hình thành đối lập rõ ràng.

Tôn Tinh Dục hung hăng cười gằn:

- Một tên nhãi ranh, có chút bản lĩnh đã không biết trời cao đất rộng, muốn chơi với chúng ta? Ngươi còn non lắm, Đông Dương Phong Trần không giết được ngươi, nhưng ta diệt ngươi dễ như chơi! Thiên tài? Thiên tài mà không thể trở thành cường giả thì đều là phế vật! Chống đối hoàng tộc ta? Cái thứ gì!

Hiển nhiên Tôn Tinh Dục là tử sĩ, hoàn toàn không sợ chết.

Ngay lúc này.

Một giọng nói thản nhiên vọng ra từ ngọn lửa đen:

- Ngươi nói rất có đạo lý.

Ngay sau đó, mọi người ngẩn ngơ nhìn một thiếu niên phá tan lửa cháy chui ra.

Phượng hoàng rực lửa bên cạnh hắn cũng bay ra.

Nhìn ra được lửa đen đốt làn da họ hơi cháy đen, đặc biệt là Lý Thiên Mệnh, mái tóc trắng bị đốt thành màu xám.

Nhưng khí huyết vẫn bàng bạc, cả hai lành lặn tay chân, thậm chí ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường.

- Đại nhân không sao!

Trong phút chốc, cả sân hò reo, có người mừng phát khóc.

- Thiên Mệnh!

Bỗng một làn gió thơm ập đến, Lý Thiên Mệnh bị vòng tay mềm mại ôm vào lòng, mở to mắt nhìn, trước mắt một mảnh trắng mềm.

Thơm quá đi.

Giọng Bạch Tử Căng hơi nghẹn ngào:

- Không sao là tốt rồi, tốt quá rồi.

Nàng kiểm tra một chút, thoạt trông Lý Thiên Mệnh khá chật vật nhưng không bị tổn thương đến căn bản.

Lần này không trúng chiêu vì ba lý do.

Thứ nhất: Huỳnh Hỏa phát hiện nguy cơ sớm, kích phát uy lực của thiên văn thư sớm hơn, không còn bao nhiêu Nhiên Cốt Phệ Tâm Hỏa đốt người Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa.

Thứ hai: Huỳnh Hỏa che ở đằng trước, hứng bớt một phần.

Thứ ba: Cả hai là Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể, gần đây trong người hấp thu quá nhiều linh tai lửa. Thứ này tuy là thiên văn thư tam tinh nhưng sức sát thương có hạn đối với họ.

Lý Thiên Mệnh chóng mặt nói:

- Bạch tỷ tỷ, trên mặt của ta toàn là than, dính vào da của tỷ rồi.

Bạch Tử Căng cúi đầu nhìn, từ cổ trở xuống, một mảng lớn chỗ nhạy cảm đen thui.

Bạch Tử Căng nói:

- Không sao, ngươi khỏe là tốt rồi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tốt quá, vậy ôm cái nữa.

Huỳnh Hỏa bốc khói đen chui vào:

- Ta cũng ôm!

Bạch Tử Căng buồn cười:

- Hai ngươi thiệt tình!

Trải qua nguy hiểm lớn như vậy mà chủ nhân và chiến sủng vẫn không bỏ được tật dở hơi.

Lý Thiên Mệnh chỉ đùa một chút, bây giờ cần giải quyết Tôn Tinh Dục trước đã.

Nhìn qua bên kia, ánh mắt Tôn Tinh Dục ngơ ngẩn, thụt lùi ba bước, nụ cười càn rỡ còn đọng lại trên mặt, đông cứng, nhưng trong mắt đã đong đầy tuyệt vọng.

Ánh mắt Lý Thiên Mệnh lạnh xuống:

- Ngươi giấu kín lắm, nhiều năm qua không ai phát hiện ngươi làm việc cho Đông Dương Dục.

Tôn Tinh Dục trợn to mắt hỏi:

- Tại sao ngươi không chết?!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Khiến ngươi thất vọng rồi. Tất cả tránh ra, ta muốn giết người!

Chiến sĩ Ám Tinh Doanh nghe vậy nhanh chóng tản ra.

Bạch Tử Căng lo lắng hỏi:

- Thiên Mệnh, hay là để cung chủ tới xử lý? Tình hình vết thương của ngươi . . .

- Ta không sao.

Ánh mắt Lý Thiên Mệnh hung ác, đầu tiên làm mỉm cười với Bạch Tử Căng, sau đó lướt qua nàng, bước tới gần Tôn Tinh Dục.

Bạch Tử Căng đành nói:

- Chừa người sống để còn hỏi chuyện.

- Biết.

Lý Thiên Mệnh xách ra Meow Meow đã ngủ trong không gian bản mệnh.

Meow Meow ngơ ngác nói:

- Ôi mợ, hai ngươi bị hủy dung hả? Xấu quá vậy!

Nó vừa chợp mắt, ai ngờ khi mở mắt ra đã thấy cảnh tượng kích thích như vậy.

Lý Thiên Mệnh ném mèo con xuống đất, mắt sáng rực nhìn Tôn Tinh Dục, lại liếc qua trên vạn người Ám Tinh Doanh.

- Ta biết trong các ngươi còn có một số người giống như hắn, bán mạng cho Đông Dương Dục! Nhưng không sao, Đông Dương Dục sớm muộn gì phải chết, rồi sẽ có ngày ta tóm cổ các ngươi ra. Tôn Tinh Dục là người đầu tiên, tiếp theo hãy chờ xem!

Vừa nói xong, Lý Thiên Mệnh rút ra Đông Hoàng Kiếm, cùng ba con thú bản mệnh xông lên.

Bên kia, trước khi Lý Thiên Mệnh nói chuyện thì Dạ Lăng Phong đã cùng Hồn Ma làm thịt một con Nhiên Tinh Ma Viên.

- Grao!

Ba cái đầu của Hồn Ma tách hồn Nhiên Tinh Ma Viên ra làm ba phần rồi nuốt vào bụng, nó thỏa mãn gầm lên.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Bên này còn một!

Một người ba thú cùng ra tay.

Đông Dương Phong Trần còn không đỡ nổi bị Lý Thiên Mệnh vây công chứ nói gì Tôn Tinh Dục.

Keng keng keng!

Liên tục ba kiếm, Tôn Tinh Dục lại bị hất bay.

Tôn Tinh Dục rống to:

- Đạo Cung cả gan làm loạn, dám thông đồng với địch phản quốc, nhất định hủy diệt! Lý Thiên Mệnh, ngươi phải chết!

Phập!

Vừa nói xong, Đông Hoàng Kiếm của Lý Thiên Mệnh đã đâm thủng miệng của Tôn Tinh Dục.

- A!

Tôn Tinh Dục trợn to mắt, chớp mắt tắt thở.

- Câm mồm chưa?

Ngay sau đó, Đông Hoàng Kiếm rút ra, Tôn Tinh Dục mềm nhũn ngã xuống đất.

Lý Thiên Mệnh đá xác chết ra ngoài.

Hồn Ma đón lấy, nó không ăn miếng thịt nào, kéo linh hồn ra rồi nuốt chửng, ném xác đi.

Bình Luận (0)
Comment