Nhiên Tinh Ma Viên đau đớn gào rống:
- Grao!
Nhưng Tam Thiên Tinh Vực đã quấn chặt, Nhiên Tinh Ma Viên muốn thoát khỏi trói buộc trừ phi bứt đứt Tam Thiên Tinh Vực.
Oong!
Lý Thiên Mệnh lại vung Nhiên Tinh Ma Viên lên, huơ một vòng.
Rầm rầm rầm!
Hắn liên tục ném cự thú xuống đất ba lần.
Lần cuối cùng đập trúng người con Nhiên Tinh Ma Viên khác.
Con Nhiên Tinh Ma Viên này vừa áp chế Lam Hoang, phá Sơn Hải Giới của bé rùa bự, sau đó bị huynh đệ của nó va trúng, cả hai cùng lăn dưới đất.
Vèo!
Cửu Thiên Ngân Hà Quyết: Thôi Xán Sí Tinh.
Chiêu chiến quyết Cổ Thánh này giúp chớp mắt lướt nhanh vài trăm thước, xuất hiện ở trước mắt Tôn Tinh Dục.
Tốc độ hỗ trợ của Lý Thiên Mệnh nhanh đến tột độ.
Huỳnh Hỏa và Meow Meow vốn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ Xích Diễm Thông Thiên Côn của Tôn Tinh Dục, mèo con còn bị trúng một gậy, Cửu Trọng Hỗn Độn Lôi Giới bị đánh nát, hoàn toàn kích phát ra bản tính hung hãn của mèo con.
Tam Thiên Tinh Vực sáng lấp lánh, hóa thành ngân hà rực rỡ xé gió bay tới, hội tụ ít nhất từ hai nghìn Bất Diệt Kiếm Khí trở lên, chớp mắt bạo phát cương khí ngôi sao.
Keng!
Chớp mắt Tôn Tinh Dục gần như lấy một chọi ba.
Lý Thiên Mệnh từ xa chi viện mang đến sát thương mạnh nhất.
Tôn Tinh Dục cứng rắn xông lên, cầm Xích Diễm Thông Thiên Côn đập xuống.
Tôn Tinh Dục thi thố chiêu cuối cùng trong Viêm Ma Thông Thiên Côn Điển, Nhất Côn Lăng Thiên, dùng Thánh Nguyên siêu tuyệt chống đỡ Xích Diễm Thông Thiên Côn va chạm với Tam Thiên Tinh Vực.
Bùm!
Âm thanh va chạm điếc tai vang lên.
Nhiều Bất Diệt Kiếm Khí hùng dũng tuôn ra, toàn bộ đâm vào tay của Tôn Tinh Dục.
Tôn Tinh Dục đau đớn hét to, bàn tay thả lỏng, Xích Diễm Thông Thiên Côn bay ra ngoài, rớt xuống đất.
Cảm giác rất là đau sướng.
Bởi vì Tiểu Phượng Hoàng và Bé Mèo Mun đang chờ bên cạnh.
Tôn Tinh Dục chỉ có thể một đấm chặn lại Hồn Thiên Điện Ngục của Meow Meow, nhưng không ngăn được Bất Diệt Kiếm Khí của Huỳnh Hỏa.
Huỳnh Hỏa vốn định đánh lén sau lưng, nhưng ngẫm nghĩ, đây là thuộc hạ của Lý Thiên Mệnh, thế là nó nhẹ tay hơn, đâm vào eo của Tôn Tinh Dục.
Tôn Tinh Dục lại ăn đau hét to:
- A!!!
Sau lưng chảy máu ròng ròng, hiển nhiên bị kiếm đâm trúng thận.
Tiểu Phượng Hoàng cười gian ác:
- Ngại quá, ta muốn tránh né chỗ hiểm nhưng nào ngờ đâm trúng chỗ hiểm khác.
Ầm ầm ầm!
Ba Thiên Kiếp Hỗn Độn giáng xuống đầu của Tôn Tinh Dục, đè gã bẹp dí dưới đất.
- Meow Meow, ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả? Kê ca đang xin lỗi hắn mà sao ngươi đã vội đánh người ta?
Bé Mèo Mun ủ rũ nói:
- Đánh xong còn đi ngủ nữa, meo, buồn ngủ quá, hết chịu nổi rồi.
Đoạn đối thoại khiến người vây xem dở khóc dở cười, trong lòng thì rung động.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ba con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh nhìn như cảnh giới thấp, kỳ thực sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa đều có tuyệt kỷ, khó mà hạ được chúng nó.
Tôn Tinh Dục bị sét đánh mắt trợn trắng, thú bản mệnh thì một con sắp bị đánh phế, con Nhiên Tinh Ma Viên khác thì tạm thời còn khỏe.
Nhưng ngay sau đó, nó bị Lý Thiên Mệnh, Lam Hoang, Huỳnh Hỏa bao vây.
Đường đường là khỉ đột táo bạo thế mà sợ hãi kẹp chặt hai chân, ngồi xổm dưới đất cuống cuồng tránh né, nhận thua ngay tại chỗ.
Tôn Tinh Dục bò dậy, sắc mặt hơi trắng, giọng khàn khàn nói:
- Ta nhận thua, ta nhận thua!
Nhìn Nhiên Tinh Ma Viên vậy chứ thật ra Lý Thiên Mệnh không thật sự tổn thương nó, vết thương nặng nhất là Vạn Ma Độc, nhưng chất độc có thuốc giải, đó là nước tiểu của Meow Meow, nếu không uống thì mới đi đời nhà ma.
Xì xì!
Mèo con nhảy lên miệng người ta, giơ chân lên, Nhiên Tinh Ma Viên uống xong bé mèo liền bỏ chạy.
Bé Mèo Mun còn chưa chạy tới gần Lý Thiên Mệnh, đến giữa đường thì nhắm mắt lại, nửa người trên đã ngủ, nửa người dưới còn lại hai chân bất khuất xông lên trước, mãi tới khi trượt đến trước mặt Lý Thiên Mệnh, bốn chân duỗi thẳng tựa như về chầu trời, cả người mềm nhũn.
Trên vạn người nhìn mèo con biểu diễn, không kiềm được chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Tiểu Phượng Hoàng ôm đầu nói:
- Mất mặt quá!
Bùm bùm!
Bên kia, Lam Hoang hất con Nhiên Tinh Ma Viên không bị thương lên trời, hào hứng giục:
- Cùng chơi đi!
Cảnh này trông thật vui sướng.
Nhưng Tôn Tinh Dục hơi khó chịu, gã ngơ ngác đứng trước mặt Lý Thiên Mệnh, tựa hồ không biết nên nói cái gì.
Trong mắt chiến sĩ Ám Tinh Doanh thì hình tượng của Lý Thiên Mệnh đã hoàn toàn thay đổi.
- Tôn phó tướng sáu mươi tuổi, thực lực chỉ kém hơn Đông Dương Phong Trần một chút. Đại nhân có thể dựa vào thực lực Địa Thánh cảnh đánh bại Tôn phó tướng thì hẳn là có thể đánh bại Đông Dương Phong Trần!
- Điều này chứng minh thái tử Thần Quốc rất có thể bị đại nhân giết chết!
- Hiện tại còn ai cảm thấy mới rồi đại nhân nói mình là đệ nhất nhân trong mười vạn năm qua là huênh hoang nữa không?
- Ai nói lời ngông cuồng như vậy thì đều là trò cười lớn nhất đời, nhưng Tinh Tướng đại nhân của chúng ta nói ra thì ta phục!
Có mấy Thiên Nhân Trưởng gợi chuyện, chiến sĩ Ám Tinh Doanh đều vui vẻ.
Phó tướng Liễu Ngữ Ý lớn tiếng nói:
- Chúng ta không phục cũng không được! Đại nhân mới hai mươi tuổi đã có bản lĩnh như vậy, nghịch thiên còn hơn phụ thân của đại nhân là Lý Mộ Dương, hổ phụ không có khuyển tử, Liễu mỗ hoàn toàn chịu phục, về sau răm rắp nghe theo đại nhân!
Phó tướng Trần Phóng cười khẽ nói:
- Đại nhân làm Tinh Tướng của Ám Tinh Doanh chúng ta là vinh hạnh của chúng ta.
Hai người lên tiếng cũng là một loại hướng gió.
Nghe lời đó, Bạch Tử Căng nở nụ cười.
Nàng đứng bên cạnh hai vị, cho nên nhỏ giọng nói với họ:
- Xem như hai người biết thời thế, nói trắng ra là Thiên Mệnh chỉ lăn lộn ở chỗ các ngươi một lúc, Tinh Tướng chỉ là điểm bắt đầu, hắn sẽ không làm quá lâu, hiểu chưa?
Trần Phóng nói:
- Bạch đại tiểu thư yên tâm, có cơ hội này, ít nhất Trần Phóng này thề sống chết đi theo.
- Ta cũng vậy.
- Tốt.
Đây là mục đích của Bạch Tử Căng, hiện tại đã làm được.
Thông qua một trận chiến này, Lý Thiên Mệnh xem như chân chính khống chế Ám Tinh Doanh.
Võ đạo là thủ đoạn chinh phục người khác dễ dàng nhất, cho nên hiện tại, dù Ám Tinh Doanh toàn là trưởng bối thì vẫn dùng ánh mắt kính sợ nghênh tiếp Lý Thiên Mệnh nhận chức vị.
Cuối cùng, tất cả dời ánh mắt sang người Tôn Tinh Dục.
Gã chủ động xin đánh, bây giờ sẽ nói như thế nào?
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tôn Tinh Dục sắc mặt tái nhợt đi tới trước mắt Lý Thiên Mệnh, bỗng quỳ xuống nói:
- Thực lực của đại nhân mạnh khiến ta tâm phục khẩu phục, Tôn mỗ tính tình ngay thẳng, dễ dàng tranh cường háo thắng, xin đại nhân đừng trách móc. Trải qua trận chiến này, ta đã hoàn toàn thán phục thực lực của đại nhân, về sau tuyệt đối . . .
Tôn Tinh Dục cúi đầu nói chuyện, khi gã nói đến đây thì Lý Thiên Mệnh chợt chú ý ánh mắt của gã hơi lạ.
Từ khâm phục bỗng nhiên biến thành âm độc.
Tiểu Phượng Hoàng đậu trên vai Lý Thiên Mệnh, trong khoảnh khắc đó, nó có linh cảm không may:
- Cẩn thận!
Huỳnh Hỏa che ở trước mắt Lý Thiên Mệnh, phun ra Luyện Ngục Hỏa rực cháy Lục Đạo Hỏa Liên về phía đối phương.
Trước đó . . .
Khi ánh mắt của Tôn Tinh Dục thay đổi thì trong tay đã cầm một cuốn sách cổ màu đỏ thẫm.
- Đi chết đi!!!
Tôn Tinh Dục gầm lên, máu đã sớm nhỏ lên thiên văn thư kia.
Nhìn từ thiên văn thư thì phỏng chừng ít nhất cỡ tam tinh.