- Đến!
Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn. Trong màn đêm, bên ngoài Thiên Võ Môn của Hoàng Thành đã tụ tập ít nhất đại quân sáu mươi vạn và hơn sáu mươi vạn thú bản mệnh.
Bọn họ tụ cùng một chỗ, khí thế ngút trời, chờ đợi quân đoàn Thất Tinh Đạo Cung đến.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bụi bay mịt mù, trăm vạn quân đoàn Thất Tinh xông đến, xung lực bàng bạc đó kéo theo đất đai dưới chân đại quân Đông Dương Lăng rung rinh, điều này khiến thú bản mệnh của họ cực kỳ bất an, phát ra từng tiếng rít gào.
- Ngừng!
Cùng với tiếng ra lệnh của Dạ Nhất, quân đoàn Thất Tinh xông đến Thiên Võ Môn mới dừng lại.
Lý Thiên Mệnh khoát tay, trên vạn người Ám Tinh Doanh sau lưng hắn toàn bộ dừng lại, không kêu một tiếng, đủ thấy kỷ luật nghiêm minh.
Hai quân mắt sáng rực đối diện nhau.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hôm nay tuy là quân đồng minh, nhưng Đông Dương Lăng là chủ nhân mà yếu hơn Đạo Cung, ai ở khí thế nắm giữ chủ động là điều rất then chốt, sĩ khí từ đó mà ra.
Phó tướng Trần Phóng nói:
- Có đạo lý, hôm nay mặc dù là Đạo Cung đến hỗ trợ nhưng chưa chắc phải thấp hơn người một bậc. Tư thái cao một ít, toàn quân ngược lại càng có thể tiến lùi tự nhiên, không bị khí thế của thượng cổ hoàng tộc áp chế dễ dàng.
Lý Thiên Mệnh nhìn phương hướng Hoàng Thành, mơ hồ có thể trông thấy kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng.
Kết giới thiên văn kia hơi mờ nhạt trong màn mưa, thực hiển nhiên, kết giới thiên văn lục tinh này rất khó phát huy ra uy lực chân chính.
Bây giờ mới chỉ vào đêm, tiếp theo cơn mưa sẽ càng nặng hạt, trời đất càng tối tăm, cộng thêm sấm chớp ầm ầm, phỏng chừng một canh giờ nữa uy lực của kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng càng yếu, đến lúc đó hai quân mới tiến công.
Trước đó, sẽ có một vài trận đấu giữa quân đoàn Thất Tinh và đại quân Đông Dương Lăng.
Lý Thiên Mệnh và Dạ Nhất đều biết, mục tiêu thật sự của Đạo Cung gan to bằng trời, Đông Dương Lăng là con mồi của Đạo Cung.
Bởi vậy hiện tại để quân đoàn Thất Tinh và Đông Dương Lăng tranh phong đấu khí càng có vẻ chân thực hơn. Hiện giờ Đạo Cung có lực lượng mạnh nhất, nếu sợ hãi rụt rè trước Đông Dương Lăng thì mới kỳ dị.
Đây là nguyên nhân đại quân trăm vạn của Đạo Cung trực tiếp xông đến trước đại quân Đông Dương Lăng, khiến bọn họ như gặp đại địch, thậm chí sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Giọng nói của Dạ Nhất chấn thiên động địa, thậm chí át qua tiếng sấm:
- Khởi bẩm Cửu hoàng tử, điện chủ Ám Điện của Đạo Cung, Dạ Nhất dẫn trăm vạn chiến sĩ Ám Điện đến góp sức cho Cửu hoàng tử, thảo phạt nghịch tặc Đông Dương Dục!
Dạ Nhất ngồi trên Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng bay lượn trời cao, nói xong mới đáp xuống.
- Đạo Cung hiểu rõ đại nghĩa, lo cho thương sinh, khiến người khâm phục. Kẻ hèn này vô cùng cảm kích trước sự giúp đỡ của Đạo Cung. Bắt lấy nghịch tặc Đông Dương Dục, giết kẻ ác mưu hại tiên đế này thì thiên hạ mới thái bình, chúng sinh sẽ nhớ kỹ cống hiến của Thập Phương Đạo Cung.
Người nói chuyện mặc trường bào màu vàng, tóc đen cột sau lưng, để lại chòm râu nhỏ, khuôn mặt anh tuấn, dáng người thon dài, đôi tay chắp sau lưng, bên môi treo nụ cười như có như không, trông rất nho nhã, nhưng mắt thì sâu thẳm, tia nhìn nóng cháy, không mất khí chất Đế Hoàng.
Gã là Cửu hoàng tử Đông Dương Lăng.
Khí chất của gã khác hẳn với Đông Dương Dục, bá đạo mà cường thế, nóng nảy hấp tấp.
So sánh thì Đông Dương Lăng người đầy chính khí, nhìn là thấy khí chất minh quân, quả thực giống như mọi người mong chờ.
Người như vậy thật ra là sâu không lường được.
Bên cạnh Đông Dương Lăng còn có nhiều người quen khác của Lý Thiên Mệnh.
Ví dụ như trong Cổ thị tộc, tộc trưởng Tham Lang Cổ tộc Ngụy Kỵ, bên cạnh người này là Tây Phương Điện Vương của Đạo Cung, còn có bảy vị Thái Thượng của Kỳ Lân cổ tộc như Sùng Dương, Cảnh Nguyệt, Linh Tinh, Mặc Vũ.
Kỳ Lân cổ tộc ít nhất phái ra mười vạn hậu duệ trong tộc ở lứa tuổi sung sức đến tham chiến, ví dụ như Kỳ Lân Vương của Mặc Kỳ Lân tộc Tần Định Thiên.
Lý Thiên Mệnh không quên lúc trước bị Tần Định Thiên túm tóc.
Có tổng cộng hơn mười nhánh Cổ thị tộc, Tham Lang, Thao Thiết, Tất Phương, Kỳ Lân đều là Cổ thị tộc lớn nhất.
Kỳ Lân cổ tộc từng là Cổ thị tộc số một, hiện tại rớt xuống cỡ hạng bốn.
Bên Thập Phương Đạo Cung, lấy Dạ Nhất dẫn đầu, bảy vị Tinh Vương dưới tay, trên trăm vạn Tinh Tướng, Lý Thiên Mệnh đã bước vào hàng ngũ cao thủ.
Hai quân mới hội tụ, khách sáo vài câu, sau đó Đông Dương Lăng nói:
- Dạ Nhất, xem thời tiết hiện giờ, chúng ta vốn quyết nghị sẽ hành động sau một canh giờ, nhưng giờ thì nên sửa lại sớm hơn nửa canh giờ.
Dạ Nhất từ chối thẳng thừng:
- Như vậy không được, nên làm theo kế hoạch ban đầu. Người của chúng ta vừa đến, còn cần một ít thời gian để quan sát kỹ kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng.
Nói trắng ra là Đông Dương Lăng muốn chứng minh quyền uy của mình trong cuộc tiến công liên hợp này, nhưng hiển nhiên Đạo Cung không chừa mặt mũi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Trên thế giới này rất nhiều kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu nhượng bộ chuyện này thì bọn họ sẽ đưa ra yêu cầu khác, ví dụ như xui khiến Đạo Cung xung phong chịu chết thay cho họ. Hiển nhiên giữa Đạo Cung và Đông Dương Lăng cũng có một trận giằng co.
Khương Phi Linh nói:
- Ta cảm thấy chắc chắn Đông Dương Lăng đề phòng Đạo Cung, tiếp theo sẽ là tính toán lẫn nhau. Nhưng Đạo Cung xác thực chiếm cứ ưu thế, chỉnh thể mạnh nhất. Hơn nữa cung chủ có lá bài tẩy.
- Đúng.
Bọn họ đoán không sai, bị Dạ Nhất từ chối, Đông Dương Lăng không tranh chấp gì thêm.
Ngược lại người dưới tay của Đông Dương Lăng lộ sắc mặt khó coi.
Dù sao ở mặt ngoài, Đạo Cung là thần tử của hoàng tộc, lẽ ra nên tôn trọng hơn.
- Phụ thân, những người Đạo Cung này ai nấy lỗ mũi hĩnh lên trời, nhi phỏng chừng dù có hạ Đông Dương Dục, phụ thân đăng cơ làm đế thì bọn họ vẫn sẽ ngạo mạn như vậy, thật là gan to bằng trời.
Nói chuyện là người con thứ bảy của Đông Dương Lăng, tên Khương Liễu Đình.
Người này mặt mày cao quý, diễm như mẫu đơn, mặc váy đỏ, trông ung dung hoa quý, là bậc kẻ cả. Váy đỏ tôn lên dáng người hớp hồn, nóng bỏng như ma quỷ, đường cong quyến rũ, từng cử động hấp dẫn ánh mắt của nhiều nam nhân. Nhưng vì thân phận địa vị của nàng tôn quý, khí chất thì bá đạo khiến người ta không dám đến gần.
Đông Dương Lăng nói nhỏ bên tai nàng:
- Chúng ta phải đối diện hiện thực, hiện thực là Đạo Cung quả thực rất mạnh, về sau sẽ có một khoảng thời gian không kiêng nể gì trước mặt hoàng tộc chúng ta. Nhưng không sao, trải qua đợt sóng gió này, tộc chúng ta có thể trưởng thành tốt hơn, luôn sẽ có ngày khiến người cúi đầu.
Khương Liễu Đình nghiêm túc hỏi nhỏ:
- Lỡ mất Đông Dương Dục rồi bọn họ định đối phó chúng ta thì sao?
Đông Dương Lăng trừng nàng một cái, lạnh nhạt nói:
- Đừng hỏi câu này.
Khương Liễu Đình nói:
- Đã hiểu, chắc chắn phụ thân tính toán hết rồi.
Một canh giờ rất ngắn ngủi, nhưng giờ phút này bỗng kéo dài vô hạn.
Đặc biệt là thú bản mệnh của hai đại quân gầm rống với nhau, không ai phục ai, không khí càng nóng cháy.
Ngay lúc này, người của Kỳ Lân cổ tộc nhìn thấy Lý Thiên Mệnh trong đám người.
Sùng Dương Thái Thượng vội tiến lên nói nhỏ vài câu với Đông Dương Lăng.
Đông Dương Lăng gật đầu.
Khương Liễu Đình đứng bên cạnh nghe được cái tên:
- Lý Thiên Mệnh?