Khương Liễu Đình hờn giận nói:
- Người thượng cổ hoàng tộc chúng ta chết trong tay hắn rất nhiều, tuy đều là con cháu của Đông Dương Dục, nhưng mọi người đều nghe rõ hắn nói gì khi đứng trên Thập Phương Đạo Thiên chiến trường. Hơn nữa người này là nhi tử của Lý Mộ Dương, vậy mà Đạo Cung thu nhận loại người như vậy, còn trọng dụng hắn, rõ ràng không thèm để chúng ta vào mắt.
Đông Dương Lăng nhíu mày nói:
- Ta tò mò là người của Đạo Cung đưa hắn lên chiến trường, không sợ thiên tài như vậy chết dễ dàng sao?
Khương Liễu Đình nói:
- Nghe nói đoạn thời gian trước hắn giết Đông Dương Phong Trần, đánh bại Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng, vỗ ngực tự xưng là đệ nhất thiên tài trong mười vạn năm qua, đúng là cuồng vọng. Nếu hôm nay hắn lơ là chết trong chiến trường thì sẽ là trò cười lớn mười vạn năm.
Đông Dương Lăng thản nhiên nói:
- Chỉ có thể nói người của Đạo Cung quá vô tư. Trên chiến trường sống chết, Tinh Vương cũng chưa chắc sẽ sống được, huống chi là người trẻ tuổi mang trọng bảo, còn kích ra thù hận của hoàng tộc.
Khương Liễu Đình nói:
- Phụ thân, người của Đạo Cung quá kiêu ngạo, hay là nhi thừa dịp này đè nhuệ khí của bọn họ, khiến bọn họ yên phận chút, lát nữa vào chiến trường càng tiện áp chế bọn họ.
Con cái khác của Đông Dương Lăng không vui nói:
- Thất muội nói có lý.
- Những người này thật sự cho rằng hoàng tộc chúng ta đã cùng đường.
Mấy Thái Thượng Kỳ Lân cổ tộc hơi bất đắc dĩ nói:
- Lý Thiên Mệnh là bị chúng ta mang đến Thần Đô. Lúc mới tới, hắn chỉ có sức chiến đấu Thiên Ý cảnh trọng, hiện tại có thể đánh bại Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng, tiến bộ nghịch thiên chưa từng thấy.
- Không biết từ bao giờ hắn đuổi kịp đám trưởng bối chúng ta.
Khương Liễu Đình nói:
- Đạo Cung có nhân vật như vậy, mặc kệ thế nào, một khi có cơ hội phải giết chết, không chừng đêm nay là cơ hội đó.
Tộc trưởng Tham Lang Cổ tộc Ngụy Kỵ nói:
- Tối nay không được, phỏng chừng có người âm thầm bảo hộ, cho hắn tôi luyện. Nhưng nếu trường hợp mất kiểm soát thì không chừng có cơ hội.
Khương Liễu Đình bĩu môi nói:
- Nói mơ hồ, ta không hiểu, một đứa nhóc hai mươi tuổi thì có bản lĩnh gì chứ?
Khương Liễu Đình khoanh tay, tia nhìn nặng nề nhìn chăm chú vào Lý Thiên Mệnh.
Đại nhi tử của Đông Dương Lăng, Đông Dương Thừa nói:
- Thất muội, hay là ngươi thử xem? Ngươi nói muốn chèn ép kiêu ngạo của Đạo Cung mà, Đạo Cung nâng Lý Thiên Mệnh này, ngươi đánh Lý Thiên Mệnh một trận, thuận tiện trợ giúp người của Đông Dương Dục mò rõ chi tiết của hắn. Chờ khi hắn vào kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng còn có thể đặc biệt xử hắn. Cho dù không làm được cũng tương đương với vả mặt Đạo Cung, loại thiên phú vượt sức tưởng tượng thế này thì đúng là không thể để hắn tiếp tục trưởng thành.
Khương Liễu Đình nhìn về hướng Đông Dương Lăng:
- Ta cầu còn không được.
Đông Dương Lăng thản nhiên nói:
- Tùy tiện ngươi.
Được cho phép làm mắt Khương Liễu Đình sáng rực.
Đông Dương Lăng đã mở miệng, tương đương với nàng có thể làm một ít động tác.
Khương Liễu Đình tiến lên trước vài bước, đi tới giữa hai quân, nói với Dạ Nhất:
- Dạ Nhất tiền bối, nghe nói Lý Thiên Mệnh của Đạo Cung các người mới hơn hai mươi tuổi đã giết nghịch tặc Đông Dương Phong Trần, lập công lao lớn, còn nhận phong làm Thiên Xu Tinh Tướng. Không biết hôm nay đệ nhất thiên tài mười vạn năm này có theo quân ra trận không?
Dạ Nhất thản nhiên hỏi:
- Có, ngươi tìm hắn?
Khương Liễu Đình nói:
- Thế thì không, chẳng qua hơi tò mò, kỳ nhân như vậy làm nhiều người bên chúng ta rất muốn được gặp.
Dạ Nhất cười nói:
- Vậy sao? Nhưng tiểu tử này tính tình quái đản, kêu hắn ló mặt ra thì hắn sẽ muốn đánh người, ta sợ tình hình mất kiểm soát, mời ngươi trở về đi.
Khương Liễu Đình nói:
- Dạ Nhất tiền bối thật biết nói đùa, ta hiện tại cũng không phải tiểu bối, dù ta bình thường cỡ nào vẫn có thể đứng vững trước mặt tiểu bối. Nghe nói hắn ở kết giới Thập Phương Đạo Thiên từng nói lời bất kính với thượng cổ hoàng tộc chúng ta, hôm nay ta muốn khiến hắn ý thức được vô tri và sai lầm của mình.
- Ngươi xác định?
- Đúng vậy!
Trong khi hai người nói chuyện, phó tướng Liễu Ngữ Ý đang giới thiệu Khương Liễu Đình cho Lý Thiên Mệnh:
- Đây là con cái có thiên phú tốt nhất của Cửu hoàng tử, thú bản mệnh của nàng ta có thiên phú tám đầu, thực lực là Thiên Chi Thánh cảnh đệ ngũ trọng, không quá già, chừng ba mươi mấy tuổi. Về tính tình của nàng ta như thế nào thì ngươi cũng thấy rồi, nói trắng ra là thái tử Thần Quốc phiên bản nữ, trong Thần Đô không chuyện ác nào không làm, còn tự mở hậu cung nam, thu nạp mấy trăm mỹ nam, người ta gọi nàng là ngựa hoang của Thần Đô, ngươi hiểu ý nghĩa chứ? Làm nam nhân của nàng ta thì trong nhà sẽ có một mảnh thảo nguyên xanh mơn mởn.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Kích thích vậy sao? Trông Đông Dương Lăng cũng có gia giáo lắm mà sao con cháu cũng đều như vậy?
Liễu Ngữ Ý nói:
- Đây là không khí của cả tộc, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, thực bình thường. Nhưng so với Đông Dương Dục, đa số con cháu của Cửu hoàng tử đã đỡ lắm rồi, Khương Liễu Đình chỉ là bung lụa nhiều một chút.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Liễu tỷ, sao biết rõ thế?
Liễu Ngữ Ý nói:
- Cả thành đều biết chuyện của nàng ta, còn cần ta chuyên môn hỏi thăm sao? Ta không phải loại người nhiều chuyện. Nhưng ta nghe nói nàng và đại tiểu thư của Bạch gia luôn có mâu thuẫn lớn.
Nữ nhân luôn là vậy, câu đầu nói mình không nhiều chuyện, câu sau đã quăng dưa lê.
- Có mâu thuẫn với Bạch tỷ tỷ của ta?
Chuyện này không nhịn được.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mâu thuẫn gì?
Trong khi hai người tán gẫu thì Bạch Tử Quân ở không xa lại gần, nhỏ vài câu bên tai Lý Thiên Mệnh:
- Khương Liễu Đình và tiểu muội của ta cùng tuổi, người này thích đẹp trên mọi người, tự nhiên gai mắt với tiểu muội của ta, hễ ai theo đuổi tiểu muội là Khương Liễu Đình sẽ thu hết vào túi, hại tiểu muội của ta độc thân đến tận bây giờ. Có một lần chúng ta không chú ý, tiểu muội bị nàng ta đánh một trận, bị trầy da mặt, trở về khóc thật lâu, đến bây giờ vẫn chưa thể báo thù. Tóm lại, nàng ta xác thực ưu tú hơn Tử Căng một chút.
Bạch Tử Căng vừa đột phá Thiên Chi Thánh cảnh đệ tam trọng, Khương Liễu Đình đã là đệ ngũ trọng.
Đây là chênh lệch từ mười năm trở lên.
Làm nữ nhi có thiên phú tốt nhất của Đông Dương Lăng, thiên phú tám đầu trong thượng cổ hoàng tộc, tương lai Khương Liễu Đình rất có thể lên Thiên Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng.
Lý Thiên Mệnh nổi giận nói:
- Còn dám phá mặt, ghen tị Bạch tỷ tỷ đẹp hơn ả?
Bạch Tử Quân nói:
- Cô nương xinh đẹp bị nàng ta phá hủy không chỉ có trăm người mà thôi.
Xem ra cho đến nay Bạch Tử Quân vẫn canh cánh trong lòng chuyện Bạch Tử Căng bị ức hiếp.
Lý Thiên Mệnh và Khương Liễu Đình nhìn nhau, ánh mắt của người này rất cứng rắn, là loại nữ nhân muốn khống chế tất cả.
Bạch Tử Quân nói:
- Thiên Mệnh, ngươi có địa vị cao cả trong Đạo Cung, nàng ta muốn chèn ép ngươi, hình thành áp chế khí thế của Đạo Cung. Ta nghe nói ngươi lại đột phá một trọng, xử nàng ta không?
- Mức độ cỡ nào?
- Sắp khai chiến với Đông Dương Dục, không nên làm quá mức.
Bạch Tử Quân nói xong thì thầm vào tai Lý Thiên Mệnh:
- Còn về thù của tiểu muội thì về sau sẽ có cơ hội.
- Hiểu rồi.
Hôm nay Bạch Tử Căng không đến, nếu nàng có mặt ở đây, với tính khí của nàng thì chắc đã xúi Lý Thiên Mệnh đánh chết Khương Liễu Đình.