Mới nói tới đây thì Dạ Nhất kêu Lý Thiên Mệnh đi qua.
Lý Thiên Mệnh khống chế Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long Lam Hoang đè mặt đất, nặng nề lao đến.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh mặc Ám Tinh Chiến Giáp, trông thiết huyết mà âm trầm lạnh lùng, mắt màu vàng đen lóe sáng trong đêm tối, áp lực nặng nề hơn bao giờ hết.
- Thiên Xu Tinh Tướng Lý Thiên Mệnh đến, xin điện chủ sai khiến!
Dạ Nhất mỉm cười nói:
- Khương Liễu Đình muốn luận bàn một phen với ngươi, kiến thức thủ đoạn của đệ nhất thiên tài mười vạn năm nay. Ta phỏng chừng rất nhiều người không thấy tận mắt thì không thấy rõ ngươi, ngươi hãy triển lãm một chút. Đương nhiên, điểm đến liền ngừng, đừng làm tổn thương hòa khí.
- Vâng!
Lý Thiên Mệnh đột nhiên xoay người, đưa mặt về phía Khương Liễu Đình trước ánh nhìn của mấy trăm vạn người và thú.
Khương Liễu Đình ngoắc Lý Thiên Mệnh, tựa như cấp trên ngoắc tay kêu hắn đi qua.
Vèo!
Lý Thiên Mệnh nhảy xuống từ trên người Lam Hoang, bước hướng Khương Liễu Đình trong cơn mưa to sấm sét.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, tia chớp vụt qua:
- Ta có ba con thú bản mệnh, thôi thì không lấy ưu thế này. Sắp khai chiến với Đông Dương Dục, nếu điểm đến liền ngừng, vậy thì Ngự Thú Sư giao phong được chứ?
Khương Liễu Đình lạnh lùng cười:
- Được, tùy tiện.
Khương Liễu Đình nhìn Lý Thiên Mệnh từ trên xuống dưới, nói:
- Nghe nói ngươi mới đến Thần Đô thì bị bắt lên kết giới Nhiên Hồn, Bạch Tử Căng tự mình bảo vệ ngươi mấy tháng, khiến ngươi trở thành cấm luyến của nàng ta, ngày đêm triền miên trong kết giới Nhiên Hồn. Con người của Bạch Tử Căng mặt ngoài giả vờ ngây thơ, thật ra chuyên môn ham thanh niên trẻ tuổi như ngươi. Lý Thiên Mệnh, thân thể của Bạch tỷ tỷ của ngươi có ngon không?
Lý Thiên Mệnh nghe sửng sốt, sau đó lạnh băng bật cười, khoát tay:
- Đường đường thượng cổ hoàng tộc mà mở mồm ô ngôn uế ngữ, linh hồn phẩm vị dơ bẩn, tưởng người khác đều xấu xa như ngươi. Còn tự cho là mình đẹp lắm, lấy gương ra tự soi đi, một đống phân như ngươi không xứng xách giày cho Bạch Tử Căng. Khương Liễu Đình, người ta càng thiếu cái gì càng muốn chứng minh cái đó, rõ ràng ngươi ở đây phỉ báng Bạch tỷ tỷ cũng vì ngươi quá bẩn, hâm mộ người ta giữ mình trong sạch!
Lý Thiên Mệnh còn dám mỉa tộc Cửu Minh thì càng không cần khách khí trước mặt Đông Dương Lăng.
Khương Liễu Đình không ngờ thiếu niên này sẽ không khách khí với mình như vậy, mấu chốt là từng câu đều chọt trúng tử huyệt của nàng.
Khương Liễu Đình phừng phực lửa giận, mặt đen như than, ánh mắt lạnh băng.
Khương Liễu Đình cười khẩy nói:
- Đồ con hoang không biết trời cao đất rộng, tưởng mình đã vô địch rồi sao?
- Người lần trước nói lời như thế với ta hình như gọi là thái tử Thần Quốc, tên Đông Dương Phong Trần, hiện tại hắn đã chết.
Lý Thiên Mệnh vừa nói xong, xoẹt một tiếng, vung ra Tam Thiên Tinh Vực.
Roi dài ánh sao lấp lóe tia sáng chói mắt trong màn mưa to, chín mươi chín sợi thánh thiên văn sáng chói.
Khương Liễu Đình rực cháy lửa giận, đang định mắng chửi, nào ngờ Lý Thiên Mệnh ra tay trước.
Keng!
Khương Liễu Đình cách Lý Thiên Mệnh khoảng trăm thước, một ánh sao bỗng vụt qua, nguy cơ nháy mắt buông xuống.
Khương Liễu Đình bỗng giơ tay đỡ cú quất roi này.
Chát!
Một tiếng vang, Khương Liễu Đình bị quất bay mấy chục thước, tay bị một vệt cắt chảy máu ròng ròng.
Trong phúp khẩn cấp Khương Liễu Đình đã dùng Thánh Nguyên đỡ Tam Thiên Tinh Vực của Lý Thiên Mệnh nhưng vẫn bị thương.
Khương Liễu Đình rống to:
- Ngươi dám đánh lén ta?
- Im mồm đi, nói nhảm thật nhiều, còn lảm nhảm nữa thì ta sẽ quất chết luôn!
Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa vung Tam Thiên Tinh Vực như ánh sao rơi, ảo ảnh rợp trời ập về phía đối thủ.
Chát chát chát!
Vào phút khẩn cấp này, Khương Liễu Đình lấy ra thánh thú binh.
Phải công nhận, binh khí của Khương Liễu Đình khá ghê gớm, một đao một thuẫn, đều có tám mươi sợi thánh thiên văn, gần bằng Cửu Minh Đế Kiếm của Đông Dương Phong Trần.
Cây đao kia rất giống với Cửu Minh Đế Kiếm, nhưng sáu con mắt trên đao bị thiếu mất một con, nhưng lưỡi dao càng sắc bén dài mảnh.
Đây là Bát Minh Quỷ Đao.
Trừ Bát Minh Quỷ Đao ra, Khương Liễu Đình còn có Bắc Minh Thú Thuẫn.
Đó là một tấm thuẫn màu đen, trên tấm thuẫn là phù điêu Cửu Anh, mặt trên có tám mươi sợi thánh thiên văn bò, phù điêu Cửu Anh sống động như thật, đủ thấy nó cứng rắn.
Tam Thiên Tinh Vực của Lý Thiên Mệnh từ xa quất qua đều bị Khương Liễu Đình giơ Bắc Minh Thú Thuẫn đỡ hết.
- Linh Nhi, hôm nay Phụ Linh đặc biệt mạnh hơn mọi ngày thì phải?
Lý Thiên Mệnh đã là Địa Thánh cảnh đệ cửu trọng, Thánh Nguyên của hắn cộng thêm Phụ Linh của Khương Phi Linh, chỉ riêng về lực lượng đã gần đến Thiên Thánh cảnh đệ ngũ trọng.
Khương Phi Linh đáp:
- Ta nghe mà giận!
Nói cũng phải, Khương Liễu Đình phát tán ngôn luận bôi xấu Lý Thiên Mệnh và Bạch Tử Căng, Khương Phi Linh không giận mới lạ.
Lần này thì hay rồi, Khương Phi Linh cũng nổi giận, Lý Thiên Mệnh cảm giác lực lượng bùng nổ.
Lý Thiên Mệnh lại quất mấy lần, buộc Khương Liễu Đình chỉ có thể hứng chịu tiến công như cuồng phong gió lốc mà không cách nào đụng tới góc áo của hắn.
Khương Liễu Đình nổi giận, mặt sưng lên vì tức.
- Chết đi cho ta!
Khương Liễu Đình tựa như bóng ảo màu đen đón đỡ Tam Thiên Tinh Vực đánh vào, giết hướng Lý Thiên Mệnh.
- Chỉ bằng vào ngươi?
Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ ràng, chiến trường này khiến trăm vạn người của hai bên tập trung khí thế lên người hắn và Khương Liễu Đình.
So đấu giữa hai người thành giao phong khí thế giữa hai quân đoàn.
Không ai muốn để người mình thua, đặc biệt là hai người có thân phận địa vị rất cao trong trận doanh của mình.
Lý Thiên Mệnh đang cõng ý chí của toàn bộ Thập Phương Đạo Cung để chiến đấu.
Hắn nghe mọi người kêu tên mình.
Trên trăm vạn người hò hét:
- Lý Thiên Mệnh, thiên mệnh hướng về, đập bẹp ả!
Bọn họ hét rất trực tiếp, cũng tương đương kích động.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Thiên Mệnh đấu chí ngút trời.
Cửu Thiên Ngân Hà Quyết: Thôi Xán Sí Tinh.
Tam Thiên Tinh Vực hóa thành ngân hà thật sự, ánh sáng chói lòa, vô số ảo ảnh bao trùm xuống.
Keng!
Khương Liễu Đình còn chưa đến gần, cách hơn năm mươi thước đã phải hứng chịu đòn đánh của Lý Thiên Mệnh, nàng giơ Bắc Minh Thú Thuẫn lên đỡ.
Nhưng không ngờ trong Tam Thiên Tinh Vực này, binh khí ẩn chứa chín mươi chín sợi thánh thiên văn cùng uy lực của ba nghìn Bất Diệt Kiếm Khí vào giây phút này hình thành bùng nổ khủng bố.
Chấn động mạnh mẽ khiến Khương Liễu Đình hoàn toàn không cầm chắc Bắc Minh Thú Thuẫn, khiến thuẫn đập vào người.
Khương Liễu Đình phun ra búng máu, bị đánh bay năm trăm thước.
Rầm!
Khương Liễu Đình đập xuống đất, hằn một khe rãnh dài mấy chục thước, gạch xanh lót đất cũng bị chấn nát.
Khương Liễu Đình ngây người:
- Hắn không đến Thiên Thánh cảnh mà sao có sức mạnh dữ dội như vậy được?
Lần này không xem như bị thương nặng, Khương Liễu Đình lập tức nhảy cẫng lên, tức giận và thắc mắc lấp đầy đầu óc, khiến nàng chìm trong hỗn loạn.
Ngay lúc này!
Cửu Thiên Ngân Hà Quyết, Ngân Hà Loạn Thế.
Lý Thiên Mệnh đột nhiên vung ra roi thứ hai.
Chiêu này tựa như các vì sao hội tụ trên trời, ức vạn vì sao cùng rơi xuống dưới, nghịch loạn thế gian.
Khương Liễu Đình giờ đây phải hứng lấy ngôi sao vô tận rơi xuống.
Keng!
Khương Liễu Đình nâng Bát Minh Quỷ Đao, thi thố đao pháp, với thế sét đánh không kịp bưng tai chém vào xiềng xích.
Nhưng mà!
Tam Thiên Tinh Vực kia bỗng quấn quanh thân đao, hóa giải uy lực của Bát Minh Quỷ Đao. Cùng lúc đó, phía cuối của Tam Thiên Tinh Vực quất vào mặt Khương Liễu Đình.
Bốp!
Khương Liễu Đình hét rầm lên, đầu đập xuống đất.
Máu tươi bắn tung tóe.