Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 754 - Chương 754 - Hoàng Tộc Chân Chính

Chương 754 - Hoàng tộc chân chính
Chương 754 - Hoàng tộc chân chính

Mọi người da đầu tê dại nhìn qua, chỉ thấy Khương Liễu Đình ngã dưới đất, miệng sùi bọt mép, tròng mắt sắp rơi ra.

Trên mặt Khương Liễu Đình rách một đường sâu hoắm, xương mặt bị đánh nát, nhìn thôi đã khiến người hút ngụm khí lạnh, đau giùm nàng.

Giờ phút này!

Đại quân Đông Dương Lăng sáu mươi vạn người ngơ ngác trông thấy cảnh này.

Một mảnh tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.

Cơn mưa rơi càng lớn, giọt mưa rào rào rơi xuống, vết máu dưới đất càng đặc.

Khương Liễu Đình co ro dưới đất gào thét:

- A!!!

Vẫn còn Bất Diệt Kiếm Khí tàn phá thân thể Khương Liễu Đình, cho nên tình hình vết thương của nàng tuyệt đối không nhẹ như xem ở mặt ngoài.

Đường đường nữ nhi có thiên phú nhất của Đông Dương Lăng mà thua thảm như vậy, khiến người sụt sùi.

Làm người ta khó chịu nhất là từ đầu tới đuôi Khương Liễu Đình chưa đụng vào Lý Thiên Mệnh, không tổn thương được một cọng tóc đã bị đánh tơi bời.

Điều này khiến mạch Đông Dương Lăng, hoàng tộc Khương thị, Cổ thị tộc, tông môn chín cảnh vực, sáu mươi vạn người ngây ra như phỗng, tức xì khói.

- Lý Thiên Mệnh mới chỉ hai mươi tuổi . . .

- Khương Liễu Đình đã là thiên tài đứng đầu Thần Đô, vậy mà chênh lệch với hắn lớn như vậy sao?

- Nàng là Thiên Chi Thánh cảnh đệ ngũ trọng!

- Ai biết khi Lý Thiên Mệnh ba mươi tuổi có thể tới trình độ nào?

Chưa từng thấy thiên tài nào có thiên phú đến trình độ khiến người rợn tóc gáy như vậy.

Đây mới xứng là yêu nghiệt đương thời.

Đặc biệt là nhóm Sùng Dương Thái Thượng, nỗi lòng càng phức tạp.

Phải biết rằng, Khương Liễu Đình chỉ thấp hơn các vị Thái Thượng Kỳ Lân cổ tộc một cảnh giới, vậy chẳng phải chứng minh Lý Thiên Mệnh sắp có thể dạy cho họ bài học?

Ai còn nhớ được, lúc trước bọn họ kéo Lý Thiên Mệnh đến Thần Đô nhẹ nhàng như xách cổ gà con?

Nhóm Sùng Dương Thái Thượng liếc nhau, lạnh sống lưng.

Trong không khí lặng ngắt như tờ, tiếng gào la của Khương Liễu Đình hòa cùng tiếng sấm nổ mới là mỉa mai lớn nhất.

Khương Liễu Đình bò dậy:

- Ta vẫn chưa thua!

Xem ra Khương Liễu Đình còn muốn cùng thú bản mệnh đánh lại một trận.

Đông Dương Lăng trầm giọng nói:

- Trở về.

Nếu đánh tiếp thì gã chẳng còn mặt mũi nào.

Khương Liễu Đình tự biết mất mặt, cụp đuôi, đành nuốt ngược hậm hực vào bụng.

Sắc mặt Lý Thiên Mệnh hờ hững thu về Tam Thiên Tinh Vực.

- Linh Nhi, vừa lòng không?

Khương Phi Linh nói:

- Cũng tàm tạm.

Lý Thiên Mệnh không định thừa cơ nhục nhã mạch Đông Dương Lăng, hiện tại còn là minh hữu, nhục nhã không có ý nghĩa gì.

Vừa đánh xong, Dạ Nhất kêu Lý Thiên Mệnh trở lại.

Dạ Nhất nói với Đông Dương Lăng:

- Cửu điện hạ, người trẻ tuổi luận bàn giao phong, khó tránh bị thương đôi chút. Tiểu tử Thiên Mệnh này ra tay không biết nặng nhẹ, đợi khi về ta sẽ giáo dục hắn.

Đông Dương Lăng khen ngợi:

- Không sao, tiểu nữ tài nghệ không bằng người. Phải nói một câu, thành tựu của hài tử Lý Thiên Mệnh này khủng bố hơn phụ thân của hắn nhiều, ta phỏng chừng hắn có thể thành Cổ Chi Thánh cảnh trước năm ba mươi tuổi. Thiên phú như vậy trước không có ai, về sau e rằng cũng không có người bằng.

Dạ Nhất nói:

- Đúng rồi, tiểu tử này là kho báu của Đạo Cung, cũng là kho báu của Thần Quốc.

Đông Dương Lăng cười cười, không nói tiếp.

Một trận chiến đấu chẳng qua khiến sáu mươi vạn người bên trận doanh Đông Dương Lăng thu lại ánh mắt khiêu khích.

Dù sao đều là minh hữu, tiếp theo còn phải kề vai chiến đấu.

Mưa rơi tầm tã.

Lý Thiên Mệnh cảm giác sắp đến lúc.

. . .

Hoàng Thành, Hoàng Thiên Điện.

Không khí trong Hoàng Thiên Điện hết sức nghiêm túc.

Ánh sáng trong đại điện mờ tối, không ngừng có tiếng sấm nổ đì đùng, ánh sáng trắng vụt qua chiếu ra vẻ mặt dữ tợn của mọi người.

Trên ngai Đế Hoàng cao nhất, Dục Đế dựa vào lưng ghế, gã ngồi trên cao không nói một lời, tự nhiên không giận mà uy.

Một lão nhân lọm khọm đứng cạnh Dục Đế, thoạt trông khá lớn tuổi, tóc đã bạc, nhưng khí huyết vô cùng dồi dào, da hồng hào như trẻ con.

Loại tình huống này, chỉ có thể chứng minh người này dù lớn tuổi nhưng chắc chắn có phương pháp bảo dưỡng máu thịt.

Người này là thái giám số một Thần Quốc, được người gọi là Trung Hiền Quân, từng là cộng tác tốt nhất của Càn Đế.

Trước mặt Dục Đế đứng văn võ đại thần Thần Quốc, hoàng tộc Khương thị và chư vị hoàng tử công chúa. Trong đó, Hoàng Sùng Hoán, Khương Ám, Khương Tiễn Ảnh, Khương Kiêu đứng đằng trước nhất. Hàng thứ hai có đại hoàng tử Đông Dương Phần, giám quốc thái giám Ngụy Tiếu Đào, đại thanh tự quốc giám Tần Hạc, tứ hoàng tử Đông Dương Lưu, ngũ hoàng tử Đông Dương Phong.

Đương nhiên, cái gọi là hoàng tử thì hiện tại chỉ có mạch Dục Đế thừa nhận, người trong thiên hạ chưa chắc thừa nhận.

Dục Đế thậm chí không ngồi vững trên Cổ Chi Đại Đế.

Trong không khí căng thẳng, có thám tử đến bên ngoài Hoàng Thiên Điện:

- Báo!

Trung Hiền Quân nói:

- Tuyên!

Thám tử nói:

- Khởi bẩm thánh thượng, giặc phản quốc Thông Thiên Môn cùng nghịch tặc Thập Phương Đạo Cung đã hội tụ bên ngoài Thiên Võ Môn!

- Có bao nhiêu người ngựa?

Thám tử nói:

- Đông Dương Lăng và Thập Phương Đạo Cung cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, đại quân trăm vạn của quân đoàn Thất Tinh Ám Điện đều đến đông đủ!

Trên triều đình, rất nhiều đại thần phẫn nộ nhục mạ:

- Thập Phương Đạo Cung bị điên rồi!

- Đường đường học cung Thần Quốc vậy mà xen lẫn với giặc phản quốc, thông đồng với địch phản quốc, làm hỏng truyền thừa Đạo Cung, thẹn với liệt tổ liệt tông!

- Vi Sinh Vân Tịch gan to bằng trời, tất nhiên bị xếp vào sử sách, để tiếng xấu muôn đời!

- Tiện phụ này chết chưa hết tội!

Mấy vạn năm trôi qua, rất nhiều người đã quên Thập Phương Đạo Cung từng không phải một tòa học cung, càng không thuộc quyền cai quản của thượng cổ hoàng tộc.

Trong Hoàng Thiên Điện nghị luận sôi nổi:

- Đại quân suốt một trăm sáu mươi vạn, nhiều hơn chúng ta gấp đôi trở lên, cộng thêm hôm nay là đêm trăng khuyết, kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng có thể bảo vệ Hoàng Thành, đánh gục đám loạn thần tặc tử này không?

- Hơn nữa trời đổ mưa lớn, sấm sét ầm ầm, khó đây.

- Vì bảo vệ chính thống, bảo vệ thánh thượng, chúng ta nhất định phải thề sống chết chống cự, tru diệt nghịch đồ, khiến bọn chúng dù không chết cũng lột da!

- Mặc kệ là Đông Dương Lăng hay Thập Phương Đạo Cung đều phải trả giá cực đắt!

Trung Hiền Quân lên tiếng:

- Yên lặng!

Mọi người nghe lời yên lặng.

Sau khi yên lặng, hoàng tộc Khương thị Khương Ám đứng ra, gã là đệ đệ của Dục Đế và Đông Dương Lăng, dù không có thân phận Điện Vương Đạo Cung nhưng với thực lực của gã đủ xếp địa vị ba hạng đầu tại đây.

Khương Ám hỏi:

- Bệ hạ, tối nay Đế Thú có thể ra tay không?

Dục Đế nói:

- Trung Hiền Quân, ngươi nói đi.

Trung Hiền Quân trả lời:

- Đế Thú khí huyết suy nhược, không thể ra tay. Nhưng Đế Thú là thú bản mệnh của tiên đế, nó có thể ra mặt, khuyên nhủ Đông Dương Lăng và Thập Phương Đạo Cung rút tay về, để Đế Thú tự mình chứng thực thì lý do buồn cười của Đông Dương Lăng tự sụp đổ. Bộ chúng dưới tay hắn chưa chắc sẽ đồng ý góp sức cho hắn, chỉ cần chúng ta nguyện ý chiêu hàng bọn họ thì đối phương sẽ tan tác.

Khương Tiễn Ảnh hỏi:

- Lỡ như Đông Dương Lăng vu hãm chúng ta hiếp bức Đế Thú thì sao?

Trung Hiền Quân nói:

- Rốt cuộc có phải là hiếp bức hay không thì người thông minh tự có định luận. Kẻ ngu dốt đã bị tẩy não, sẽ xông lên trước nhất, chờ đợi loại người này sẽ là tiến công như bão tố cuồng phong của chúng ta. Loại người này chết nhanh nhất, không cần bận tâm.

Bình Luận (0)
Comment