Tứ hoàng tử Đông Dương Lưu nói:
- Nói đúng! Kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng dù yếu đến đâu vẫn đủ uy lực, cộng thêm chúng ta còn có tám mươi vạn tinh nhuệ, quân đoàn các phương đánh nhau quanh năm, mạnh hơn quân hỗn tạp sống sung sướng như Cổ thị tộc gấp mấy lần. Quân đoàn Thất Tinh của Thập Phương Đạo Cung cơ hồ chưa chính thức ra trận bao giờ, sức chiến đấu sẽ không quá mạnh. Chiến tranh là chiến thuật và đoàn đội chém giết, không phải cá nhân xông pha. Chúng ta ngồi ở Hoàng Thành, lấy sung sức chờ mệt mỏi, mặc kệ bao nhiêu người đến thì đều khiến bọn họ chết ở chỗ này!
Đông Dương Lưu quanh năm đi theo Thần Vũ nguyên soái Hoàng Sùng Hoán chinh chiến ở khắp nơi, có hiểu biết về mặt chiến tranh.
Ngũ hoàng tử Đông Dương Phong nói:
- Tứ ca nói đúng, dám tiến công Hoàng Thành thì Đông Dương Lăng chết chắc. Đạo Cung dám coi thường chúng ta, vừa lúc bắt trọn ổ. Không có những tinh nhuệ này thì dù có Thập Phương Trấn Ma Trụ, bọn họ cũng chỉ là vỏ rỗng. Trước kia trong Thần Đô có quá nhiều kẻ không nghe lời, chỉ cần chúng ta thắng trận chiến tranh này, từ đây về sau thiên hạ thống nhất, phụ hoàng vạn thọ vô cương!
Trên Hoàng Thiên Điện, quần thần vái lạy:
- Bệ hạ vạn thọ vô cương!
- Các vị ái khanh.
Dục Đế đứng lên, ánh mắt của gã thâm trầm, uy nghiêm bá đạo, tựa như một con cọp, khác hẳn với khí chất của Đông Dương Lăng.
- Thượng cổ hoàng tộc chúng ta từ xưa đến nay đã trấn áp vô số người, cướp đoạt vô số đất đai, chưa có lần nào để kẻ dịch đánh vào Hoàng Thành. Kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng chưa được sử dụng bao giờ, những người này có lẽ đã quên ý chí không bao giờ chịu thua của thượng cổ hoàng tộc chúng ta!
- Đêm nay, trẫm và chư vị ái khanh, các đồng bào cùng nhau chiến vì thượng cổ hoàng tộc chúng ta, chiến vì ý chí bất tử của tộc chúng ta! Trẫm phải cho đám loạn thần tặc tử này chết trong Hoàng Thành, khiến xác bọn chúng chất đống thành núi, máu chảy thành sông, cho chúng khóc lóc thảm thiết, run rẩy dưới chân thượng cổ hoàng tộc chúng ta!
- Như vậy thì bọn chúng mới biết cái gì gọi là hoàng tộc chân chính!!!
Giọng nói hùng hồn của Dục Đế truyền khắp Hoàng Thành.
Trong ngoài Hoàng Thành vang tiếng hét rung trời:
- Giết!!!
Giờ phút này, bọn họ nhớ lại câu chuyện các tổ tiên từ phương bắc Minh Hải một đường đánh xuống nam, chinh phục thiên hạ.
- Hoàng tộc, vĩnh hằng bất diệt!!!
Tiếng gầm hùng hổ uy chấn Thần Đô.
. . .
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mưa như trút nước, rơi tầm tã xuống khắp Thần Đô.
Trong đống đổ nát này, chưa khai chiến nhưng đã có rất nhiều máu tươi hòa vào giọt mưa chảy trong Thần Đô.
Đêm nay mưa lớn như thác đổ khiến nước trong Thần Đô dâng lên rất nhiều, Bắc Minh Giang dâng lên càng nhiều, nhấn chìm Phong Nguyệt Lâu ở gần đó.
Một tấm bảng hiệu khắc chữ Thanh Thanh Hòa Lâu rơi vào Bắc Minh Giang, trôi đi Giang Bắc, bị nước sông nuốt chửng.
- Oe oe oe!
Ban đêm loáng thoáng có tiếng con nít khóc, nhưng lập tức bị ngắt ngang, chuyển thành âm thanh kinh hoàng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngẫu nhiên có tiếng sấm nổ kinh thiên động địa, trời đất trắng bệch.
Bên ngoài Thiên Võ Môn.
Tia chớp vụt qua ánh sáng trắng, trăm vạn cự thú và đại quân trăm vạn lộ ra một góc núi băng, đó là vô số ánh mắt hung hãn.
Không khí căng thẳng thổi quét toàn trường.
Có thể ra chiến trường đều là người bỏ mặc sống chết, vì nghĩa lớn trong lòng, vì thủ hộ mà bước lên con đường sống chết này.
Bọn họ đều không phải kẻ yếu hèn!
Ngay lúc này.
- Quân đoàn Thiên Xu, chuyển về hướng đông nam Hoàng Thành, toàn quân đợi mệnh, chờ hiệu lệnh!
Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng phát ra tiếng kêu sắc nhọn, đó là mệnh lệnh của Dạ Nhất.
Âm thanh của thú bản mệnh có thể vang vọng khắp chiến trường, khiến mọi người đều nghe thấy.
Bạch Tử Quân hét to một tiếng:
- Quân đoàn Thiên Xu, hành động theo ta!
Bạch Tử Quân ngồi trên mãnh hổ màu trắng to lớn, dẫn quân đoàn mười vạn người di chuyển hướng đông nam Hoàng Thành.
- Thiên Tuyền quân đoàn chuyển đi hướng tây bắc Hoàng Thành!
- Khai Dương quân đoàn chuyển đi hướng chính đông Hoàng Thành!
Từng mệnh lệnh phát ra từ miệng Dạ Nhất.
Tuy quân đoàn Thất Tinh đã lâu không tham dự chiến tranh chính thức như thế này, nhưng bọn họ đã sớm phòng ngừa chu đáo, bình thường diễn luyện có phần tập trận tấn công thành, trải qua nhiều thử thách kết giới thiên văn.
Ít nhất, so với người của Cổ thị tộc và tông môn chín cảnh vực thì bọn họ chuyên nghiệp hơn nhiều.
Trong phút chốc, quân đoàn Thất Tinh đã bao vây Hoàng Thành.
Chiến đấu sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bên ngoài Thiên Võ Môn, Đông Dương Lăng cũng sắp xếp tương tự.
Không biết có phải trùng hợp hay không mà đến phía đông nam Hoàng Thành cùng lúc với quân đoàn Thiên Xu là đại quân của Kỳ Lân cổ tộc.
Toàn bộ thanh niên trai tráng Kỳ Lân cổ tộc tụ tập lại thành một quân đoàn, đại khái cỡ mười vạn người, do Sùng Dương Thái Thượng thống soái, Thái Thượng khác làm phụ trợ.
Làm Tinh Tướng của quân đoàn Thiên Xu, địa vị của Lý Thiên Mệnh hiện giờ ngang ngửa mấy vị Thái Thượng, thậm chí cao hơn Kỳ Lân Vương.
Trong cơn mưa tầm tã, Lý Thiên Mệnh và bọn họ nhìn nhau.
Mấy vị Thái Thượng ánh mắt phức tạp.
Sùng Dương Thái Thượng cảm khái nói:
- Kỳ Lân cổ tộc chúng ta toàn ra thiên tài, đặc biệt là phụ tử Lý Mộ Dương càng là yêu nghiệt thiên hạ, tại sao đều có kết cục như vậy? Ài.
Cảnh Nguyệt Thái Thượng nói:
- Đều là số phận, đừng nói nữa.
- Phải rồi, gần đây kết giới Luân Hồi có động tĩnh gì không?
- Có, vị trí của Lý Mộ Dương dần đến gần Thần Đô. Xem ra tiên đế băng hà, ngay cả hắn cũng không sợ.
- Chẳng phải hắn đã bị tiên đế phế bỏ rồi sao? Tại sao có lại tu vi? Không lẽ có thể tu lại?
Bọn họ mới nghị luận đến đây thì chiến lệnh truyền đến.
- Quân đoàn Thiên Xu nghe lệnh!
Mãnh hổ dưới thân Bạch Tử Quân gầm rống.
- Giết!!!
Cơ hồ trong tích tắc, các phương hướng Hoàng Thành đều có vô số người lao vào.
Điều này khiến mạch Đông Dương Dục không cách nào tập trung phòng thủ, chỉ có thể phân tán toàn quân.
Nếu bị mạch Đông Dương Lăng và quân đoàn Thất Tinh đột phá ra một lỗ hổng thì bọn họ sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao trong Hoàng Thành có già yếu, phụ nữ và trẻ em.
Thực hiển nhiên, Đông Dương Lăng đánh cờ hiệu và chuẩn tắc của Thập Phương Đạo Cung, hai bên tuyệt đối không bao giờ xuống tay với già yếu, phụ nữ và trẻ em.
Dục Đế không sợ điều này.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên quân vạn mã lao vào kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng, nguyên Thần Đô động đất.
- Đi theo ta!
Nói thật, Lý Thiên Mệnh không sốt ruột với trận chiến này.
Vi Sinh Vân Tịch đã nói, tối nay chỉ là cuộc chiến sách lược, không phải hủy diệt Đông Dương Dục thật sự. Đông Dương Lăng quyết chiến, bọn họ phải ứng đối thật bình tĩnh, hành sự tùy theo hoàn cảnh, mục đích là tiêu hao sức chiến đấu của đối phương, mặc kệ là Đông Dương Dục hay Đông Dương Lăng, chỉ cần bên họ chết người là có lợi cho phe mình.
Sở dĩ, căn bản không cần quá liều mạng, làm bộ cho có thôi.
- Ám Tinh Doanh!
Khi Lý Thiên Mệnh xông vào kết giới, tay ném Tam Thiên Tinh Vực ra xa nhất.
Một dải ngân hà ba nghìn thước lấp lánh chói mắt từ đầu tới đuôi, cho tất cả chiến sĩ Ám Tinh Doanh xâu chuỗi bên cạnh Tam Thiên Tinh Vực, không bị lạc nhau.
Điều này rất quan trọng.
Trên kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng chồng lên kết giới Ngân Nguyệt Ảo Mộng.
Đây là một kết giới thiên văn ngũ tinh, năng lực ảo ảnh cực kỳ mạnh, Lý Thiên Mệnh có Động Tất Chi Nhãn, phần lớn hiểu rõ ảo cảnh, nhưng người trong Ám Tinh Doanh thì chắc chắc không làm được.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cứ từ từ, đừng gấp gáp, tất cả ổn định.
- Tuân lệnh!
Lý Thiên Mệnh tùy thời chú ý vị trí của người quân đoàn Thiên Xu, mang theo Ám Tinh Doanh từng bước một đi tới.