Người của Kỳ Lân cổ tộc từ bên cạnh tiến vào, bọn họ mạnh mẽ xông lên, bởi vì Kỳ Lân cổ tộc phải nịnh nọt Đông Dương Lăng, lập chiến công.
Lý Thiên Mệnh lạnh nhạt cười:
- Sốt ruột nịnh bợ?
Ai có chí nấy, Lý Thiên Mệnh không muốn nghị luận bọn họ, dù sao họ cũng có cuộc sống khó khăn.
Quân đoàn Thiên Xu không tuột sau Kỳ Lân cổ tộc quá xa, làm bộ quá giả thì Đông Dương Lăng sẽ khó chịu.
- Nguyên tắc của chúng ta là tăng tốc ma sát giữa bọn họ, tuyệt đối không thể để một phương nhanh chóng tan tác!
Đây là lời nói của Vi Sinh Vân Tịch, là lý do đêm nay sẽ không hoàn toàn hạ gục Đông Dương Dục.
Đạo Cung vào sân là vì tăng tốc điên cuồng của hai huynh đệ, khiến bọn họ từ cơ sở ban đầu tiếp tục tử chiến hao mòn.
Bọn họ nội đấu đến mức này, nếu không có kích thích mới thì Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục sẽ kéo chậm tiết tấu chiến tranh, muốn kéo Thập Phương Đạo Cung xuống nước.
Khi bước chân vào kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng sẽ là trận đấu giữa ba bên.
- Lần này giết người chỉ là thứ yếu, mục tiêu là bên mình chết ít nhất.
Bạch Tử Quân đã dặn dò câu này mấy lần, làm thống soái vạn người thì phải phụ trách vì Ám Tinh Doanh, Lý Thiên Mệnh cũng sửa đổi tư duy.
Lý Thiên Mệnh híp mắt tiến lên nhanh:
- Nhưng nên giết thì vẫn phải chết!
Lý Thiên Mệnh nghe phương xa có nhiều tiếng ồn, nếu không có gì ngoài ý muốn thì linh tai kết giới của kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng sắp xuất hiện.
Quả nhiên!
Giây sau, cuồng phong gào thét, gió bão ập đến.
Vô số lửa hình thành vòi rồng xé rách kiến trúc của Hoàng Thành, đổ ập tới.
Cùng lúc đó, trời đổ mưa to, trong giọt mưa đều có thánh thiên văn, rơi xuống người có thể đốt thủng một lỗ.
Đây chỉ là một phần rất nhỏ.
- Kết trận, bảo hộ lẫn nhau, nhanh chóng đi qua!
- Thu lại thú bản mệnh, thu nhỏ thể tích!
Chiến trường không có mắt, một giây có biến đổi trí mệnh.
Những linh tai này hùng dũng ập đến, đằng trước có Kỳ Lân cổ tộc đỡ giùm, bên Ám Tinh Doanh cũng gặp chăm sóc đặc biệt.
- Lên!
Lý Thiên Mệnh lấy Lam Hoang dẫn đầu, thần thông Sơn Hải Giới của nó đủ kiên cố, có thể chống đỡ rất nhiều linh tai đánh sâu vào.
Bé rùa bự xông lên với tốc độ rất nhanh, tựa như con dao nhọn xé ra một lỗ hổng.
- Đuổi theo!
Tam Thiên Tinh Vực của Lý Thiên Mệnh kéo dài ba nghìn thước, khiến người ở phía sau tìm được vị trí của hắn trong ảo ảnh.
Chỉ cần có thể trông thấy Tam Thiên Tinh Vực tức là không cách Lý Thiên Mệnh quá xa.
- Tất cả giữ chặt!
- Tuân lệnh!
Thú bản mệnh đều vào không gian bản mệnh, trên vạn người giữ chặt Tam Thiên Tinh Vực ba nghìn thước thì sẽ không gặp rắc rối gì.
Lý Thiên Mệnh cột Tam Thiên Tinh Vực trên đuôi của Lam Hoang, con rùa này sức lực lớn, dư sức kéo trên vạn người.
Oong oong!
Lý Thiên Mệnh lấy ra năm quyển Hải Linh Thư, ném ra ngoài.
Trong phút chốc xuất hiện nhiều nước biển.
Lam Hoang lao vào trong nước, như cá gặp nước. Khi nước biển hóa thành cơn sóng ập tới trước, bé rùa bự kéo trên vạn người lướt sóng vượt qua một mảnh khu vực linh tai tàn phá.
Ám Tinh Doanh nhanh còn hơn Kỳ Lân cổ tộc, rất ít có người bị thương vì linh tai kết giới tàn phá.
- Chờ một chút.
Đi tới khu vực an toàn rồi thì Lý Thiên Mệnh không gấp gáp, hôm nay mấu chốt nhất là phải biết nhẫn nại.
Có người khống chế linh tai kết giới, toàn nhắm vào chỗ đông người, vị trí của bọn họ chỉ có trên vạn người, ngược lại an toàn hơn nhiều.
Kỳ Lân cổ tộc ở phía xa hấp dẫn nhiều linh tai kết giới, thoáng chốc người ngã ngựa đổ.
Những linh tai thánh thiên văn này có sức sát thương cỡ Bất Diệt Kiếm Khí.
Thực cốt linh phong, thất tâm nhiên hỏa, nhất nguyên trọng độc thủy, mê trủng kim phấn, tất cả điên cuồng va chạm, nơi đi qua không mọc cọng cỏ.
Liễu Ngữ Ý hỏi:
- Đại nhân, chúng ta ở lại đây có khi nào bị Kỳ Lân cổ tộc trông thấy?
Lý Thiên Mệnh dửng dưng nói:
- Trông thấy thì làm được gì? Chúng ta đến hỗ trợ, chẳng lẽ phải xông lên trước nhất? Không chạy theo sau bọn họ đã là tình nghĩa lắm rồi.
Trần Phóng cười nói:
- Ta còn tưởng rằng đại nhân máu nóng dồn lên não, sẽ xung phong lên trước nhất.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ha ha, đang châm chọc ta à? Coi chừng ăn đòn nhé.
Trần Phóng tội nghiệp xin tha:
- Đại nhân tha mạng.
Mọi người cười vui.
Trong kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng mà còn có không khí như vậy, chỉ có thể nói Lý Thiên Mệnh làm Tinh Tướng rất xứng chức.
Đặc biệt là vừa rồi hắn sử dụng Tam Thiên Tinh Vực và Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long lướt sóng khiến mọi người ít bị hành hạ.
Bộ chúng Ám Tinh Doanh tự nhiên càng thêm chịu phục.
Kỳ thực bọn họ chỉ sợ Lý Thiên Mệnh quá trẻ tuổi, xung động làm hỏng chuyện, xem hắn trầm ổn bình tĩnh, đặt nặng đại cục thì bọn họ yên lòng, càng nguyện ý nghe hắn chỉ huy.
Vậy là sức chiến đấu của Ám Tinh Doanh mới càng mạnh.
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Lý Thiên Mệnh quét mắt qua, sắp có quân đồng minh chạy tới chỗ bọn họ.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:
- Tiếp theo, trong tàn phá của linh tai, chúng ta còn phải đánh đấm thật với người của mạch Đông Dương Dục. Mọi người cố gắng đừng đánh hăng quá, vòng quanh ta, luôn chú ý vị trí của Tam Thiên Tinh Vực, tốt nhất là lấy nhiều đánh ít, đừng vào sâu chỗ quân địch, không cần thiết. Nghe hiểu chưa?
Trên vạn người trả lời:
- Hiểu rồi!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tóm lại một câu, sống ra ngoài, không ai được chết!
- Rõ!!!
Mọi người đều đồng ý hai tay hai chân, dù sao có ai muốn chết?
Trần Phóng lo lắng hỏi:
- Đại nhân, người định dùng Tam Thiên Tinh Vực bại lộ vị trí, để chúng ta tìm đến đại nhân, nhưng làm như vậy thì kẻ địch cũng dễ dàng trông thấy vị trí của đại nhân, dễ nhằm vào đại nhân. Thân phận của đại nhân đặc biệt, lỡ hấp dẫn cường giả đến thì làm sao?
Lý Thiên Mệnh híp mắt bắn ra tia nhìn sắc bén:
- Cứ để bọn chúng tên nào đến thì chết tên đó!
Mọi người mắt đỏ rực nói:
- Đại nhân yên tâm, chúng ta thề sống chết đi theo!
- Tốt lắm.
Lý Thiên Mệnh leo lên đầu Lam Hoang:
- Toàn thể thú bản mệnh, xuất chiến!
Trong phút chốc, Ám Tinh Doanh từ bộ binh chuyển thành kỵ binh, Dạ Lăng Phong cũng có Hồn Ma.
Lam Hoang dẫn đầu đội ngũ, nó gầm lên, mắt đã đỏ ngầu, ngông nghênh, vuốt rồng thô to chụp mặt đất rung rinh.
Huỳnh Hỏa ở bên cạnh Lý Thiên Mệnh, cười gian.
Xem ra có bé rùa bự yểm hộ, con chim này sẽ là ma quỷ ám sát trên chiến trường.
Còn về Meow Meow, mèo con thần kỳ này còn nằm ngủ giữa hai ngọn núi trên lưng bé rùa bự.
Có vẻ như không đến phút cuối cùng thì mèo con sẽ không tỉnh ngủ.
Lý Thiên Mệnh mặc kệ nó, dù sao đã có hàng vạn tiểu đệ, không thiếu một con mèo.
- Grao grao grao!
Trên vạn thú bản mệnh gầm rú.
Một tay Lý Thiên Mệnh giơ cao Đông Hoàng Kiếm:
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh tách Đông Hoàng Kiếm làm hai, tay trái tay phải cầm riêng một thanh kiếm.
Tam Thiên Tinh Vực thì quấn quanh cánh tay và trên người, có thể tùy thời sử dụng, cũng có thể ngăn một phần công kích,
Giờ phút này, Ám Tinh Chiến Giáp lấp lánh ánh sao, trong mưa gió, tóc trắng bay rối.
Khương Phi Linh mê mẩn nói:
- Ca ca, đẹp trai quá đi!
- Ướt chưa?
- . . . mặc kệ ca ca!
Lý Thiên Mệnh nghiêm nghị nói:
- Nói gì thế? Ta đang hỏi muội có cảm giác hốc mắt ướt át không, đang nghĩ cái gì vậy?
- Dẹp đi nha!
Lý Thiên Mệnh cười phá lên.
Đùa giỡn Linh Nhi là niềm vui lớn nhất đời, nếu mất niềm vui này là cuộc đời không còn vui thú gì nữa.