Bạch Tử Quân nói:
- Phỏng chừng chờ đến ban ngày, khi đó có lực lượng mặt trời, uy lực của kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng tăng lên, mãnh thú từ chiến trường Trầm Uyên đi vào sẽ bị kết giới đánh dấu, chỉ cần ngăn chặn đường hầm bên chiến trường Trầm Uyên là có thể ngăn cản mãnh thú nhiều thêm.
- Những mãnh thú này sẽ không ở lại kết giới mặc cho bị tru sát, chúng nó chắc chắn sẽ chạy trốn vào Thần Đô, phá hoại khắp nơi!
- Đông Dương Dục không thèm quản Thần Đô, trong mắt hắn chỉ có ngôi vua của mình.
- Phương pháp này của hắn xác thực có hiệu quả, ít nhất buộc chúng ta không thể không rút quân. Hắn tin chắc Thập Phương Đạo Cung chúng ta muốn giữ gìn thực lực.
Mọi người hỏi:
- Vậy tiếp theo nên làm sao đây?
Bạch Tử Quân nói:
- Đi ra ngoài tạm chờ tin tức, tiếp theo e rằng chúng ta cần phái người đi công chiếm chiến trường Trầm Uyên trước, hoàn toàn ngăn chặn mãnh thú, không cho chúng ta đến quấy rối. Nắm giữ bên đường hầm vừa khiến chúng ta từ bên trong kết giới tiến công Hoàng Thành! Nhưng cơ hội tối hôm nay rất có thể ngắn ngủi thoáng qua, lần sau hành động sẽ phải chờ tới tháng sau.
- Rõ!
Bạch Tử Quân nói:
- Không sao, chúng ta còn thời gian.
- Rõ!
- Giải tán, trở lại dẫn các huynh đệ ra ngoài!
- Rõ!
Hôm nay vốn chỉ là một loại thăm dò và tiêu hao, không đè chết Dục Đế ngay trong một lần không làm Lý Thiên Mệnh thất vọng.
Thập Phương Đạo Cung phải lo cho người mình nữa, trong khi Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục còn có lực lượng rất mạnh thì không cần thiết tiêu hao chết Đạo Cung tại đây.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt thầm nghĩ:
- Nếu tháng sau lại đánh thì mình sẽ càng mạnh, đến lúc đó càng ít người có thể ngăn trở mình.
- Grao grao!
Lý Thiên Mệnh nghe tiếng mãnh thú gầm rống từ sau lưng.
- Xem ra tình báo rất quan trọng trong chiến tranh, lần này thú triều tiến công, phỏng chừng là nhân vật trung tâm bên cạnh Đông Dương Dục thao tác, cho nên nội ứng của Đông Dương Lăng và Đạo Cung không được tin tức gì. May mắn, thú triều động tĩnh quá lớn, chúng ta được tình báo trước khi quá trễ, chứ không thì bây giờ chúng ta rất có thể đã bị thú triều điên cuồng đè ép. Đông Dương Dục thật tàn nhẫn, bầy mãnh thú tuôn vào Thần Đô thì Thần Đô hoàn toàn tiêu tùng.
Ngay từ đầu Lý Thiên Mệnh đã không cho là dễ dàng hạ gục hai huynh đệ thượng cổ hoàng tộc này, hiện giờ gặp khó khăn cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Lý Thiên Mệnh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, biên giới kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng đã đập vào mắt.
Đưa nhóm người này ra ngoài là hắn hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay lúc này!
- Ôi mợ, Meow Meow đâu?!
Đầu óc Lý Thiên Mệnh sắp nổ tung.
Bởi vì khai chiến, cho nên Meow Meow không ở trong không gian bản mệnh mà ở trên lưng bé rùa bự, nhưng nó luôn làm biếng, ngủ say ngay trên chiến trường.
Lam Hoang ngơ ngác nói:
- Miêu ca không ở trên lưng của ta, nó còn ở bên trong!
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Mợ nó, sớm biết con mèo này lười như vậy thì để nó ngủ trong không gian bản mệnh cho rồi.
Hắn dựa vào tâm linh cảm ứng, đại khái biết vị trí của Meow Meow.
Mèo con còn ở khu vực giữa kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng, bên trong động tĩnh lớn như vậy mà con mèo này vẫn ngủ được.
Huỳnh Hỏa sốt ruột nói:
- Chết tiệt, ta phải búng nát trứng của nó! Vô tư đến thế là cùng!
Lam Hoang căng thẳng hỏi:
- Làm sao bây giờ? Miêu ca sắp chết rồi, hu!
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng ra quyết định:
- Chết cái đầu ngươi! Chúng ta trở lại mang nó đi ra, trách nhiệm của việc này là do ta, ta quên mất nó.
Đây là việc ngoài ý muốn, không có gì để oán trách, mọi người là huynh đệ ruột, ai đều sẽ có chút trạng huống.
Nếu không làm biếng thì nó còn là Meow Meow sao?
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng sắp xếp:
- Trần Phóng, Liễu Ngữ Ý, các ngươi mang người đi ra ngoài, chờ ta giây lát.
Trần Phóng hỏi:
- Đại nhân định đi đâu? Sắp ra ngoài rồi, như vậy thì không được!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta có một con thú bản mệnh bị lạc ở bên trong, sẽ ra ngay thôi. Ngươi gặp Tinh Vương hoặc điện chủ Dạ Nhất thì nói cho bọn họ biết một tiếng giùm ta.
Trần Phóng và Liễu Ngữ Ý nhìn nhau, không biết nên nói cái gì:
- Bị lạc ở bên trong?
Thú bản mệnh quái thai như thế nào mới có thể đi lạc?
Quan trọng là hiện tại bên trong đều là mãnh thú!
Mãnh thú gặp ai đều giết, thậm chí giết luôn mãnh thú khác, thả chúng nó vào Thần Đô, kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng hoàn toàn rối loạn.
Lý Thiên Mệnh nói xong đưa bé rùa bự và Tiểu Phượng Hoàng vào không gian bản mệnh, vỗ Thiên Chi Dực bay đi.
Dạ Lăng Phong đi theo:
- Thiên Mệnh ca, ta đi với ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thân thể Hồn Ma quá lớn, để nó ở bên ngoài đi.
- Không cần.
Dạ Lăng Phong kêu một tiếng, Hồn Ma lắc người biến thành cơn lốc màu đen quấn lấy y.
Thân hình to lớn của nó biến mất vô hình, còn khiến tốc độ của Dạ Lăng Phong tăng nhanh lên nhiều.
Hồn Ma là thể biến hóa của linh hồn và thân thể, lúc trong thần táng thì Lý Thiên Mệnh đã kiến thức thủ đoạn này rồi, xác thực rất kinh người.
Dạ Lăng Phong nói:
- Hôm nay Hồn Ma ăn nhiều linh hồn, mạnh lên nhiều, nếu gặp nguy hiểm gì còn có thể giúp đỡ chúng ta.
- Ừm, đi!
Hai người mặc Ám Tinh Chiến Giáp, xen lẫn trong bóng đêm, hành động không gây chú ý.
Vèo vèo!
Hai bóng người lướt nhanh qua, lao tới vị trí của Meow Meow.
. . .
- Lão ngũ!
Một nam nhân trung niên vóc dáng vạm vỡ, mặt mày âm u, mặc trường bào màu lửa đỏ cướp lại xác chết không đầu trong miệng Cổ Ma Thú tam giai Song Đầu Yêu Lang.
Gã nhìn trang phục là biết xác chết này của ngũ đệ của gã, Đông Dương Phong.
Người này là đích trưởng tôn của Dục Đế, Đông Dương Phần.
Gã gần bảy mươi tuổi, còn thời kỳ tu luyện trưởng thành ba mươi năm.
Nhìn bề ngoài thì Đông Dương Phần thoạt trông mới đến tuổi trung niên, khí huyết bàng bạc, đang ở giây phút mạnh nhất trong cuộc đời.
Đông Dương Phần nheo mắt nói:
- Vết cắt phẳng lì, không phải mãnh thú cắn chết, mà là bị giết. Lão ngũ và lão tứ đến chặn giết Lý Thiên Mệnh, tức là bọn họ chết trong tay Lý Thiên Mệnh?
Đôi mắt Đông Dương Phần rực cháy lửa, đáy mắt tràn ngập sát khí:
- Vừa nghe nói Lý Thiên Mệnh đánh bại Khương Liễu Đình trong Thiên Võ Môn, sau khi đi vào liền giết hai đệ đệ Thiên Chi Thánh cảnh đệ ngũ trọng của ta?
Mấy vị tùy tùng theo bên cạnh nói:
- Đại điện hạ, mãnh thú tăng nhiều, hay là về trước đi? Bệ hạ muốn đuổi bầy mãnh thú này ra kết giới, cho đối thủ đi giải quyết.
Đông Dương Phần thản nhiên nói:
- Các ngươi đi về trước, ta tìm lão tứ, không chừng hắn còn sống. Hiện tại mới chỉ tìm thấy xác chết của thú bản mệnh, không thể chứng minh lão tứ đã chết.
- Vậy chúng ta vẫn đi theo bảo hộ đại điện hạ.
Đông Dương Phần tức giận quát:
- Xéo! Thực lực của ta như thế nào, còn cần các ngươi bảo hộ?
Nói thật, hai vị đệ đệ này thân với gã nhất, nhìn kết cục của Đông Dương Phong khiến trong lòng Đông Dương Phần rực cháy lửa giận.
Đám tùy tùng dưới tay bị Đông Dương Phần hù sợ chạy mất.
- Thượng cổ hoàng tộc chúng ta bá tuyệt thiên hạ mấy vạn năm, chưa từng gặp tình cảnh như vậy! Súc sinh chó mèo gì đều dám đạp trên đầu chúng ta!
Đông Dương Phần gầm rống, mặt đất rung rinh dưới chân gã.
Nhiều mãnh thú ở xung quanh đều phát hiện ra Đông Dương Phần, nhưng khí thế cuồng bạo từ gã đè ép làm chúng nó không dám lại gần.
Bỗng nhiên!
Vũng bùn dưới chân của gã nổi lên một con mèo lấm lem.
Con mắt to màu xanh nước biển đảo một vòng, bỗng nhiên trừng Đông Dương Phần, tức giận quát:
- Biến ngay! Meo, la lối cái gì? Thượng cổ hoàng tộc tôm tép, không biết Meow đang nghỉ ngơi sao? Mau biến đi, tổ cha nó, mợ!
Meow Meow rất xấu nết ngủ, chưa thấy rõ ai là ai đã chửi xối xả.
Chửi xong rồi mèo con xoay người, ngủ tiếp.
- . . .
Đông Dương Phần ngây người, gã dụi mắt.