- A!
Đông Dương Lưu đang nhớ lại cuộc đời mình.
Lý Thiên Mệnh tát mặt gã:
- Còn cuồng nữa không? Thượng cổ hoàng tộc gì chứ, dựa vào cái gì các ngươi trời sinh cao cao tại thượng? Chúng sinh đều như nhau, các ngươi cũng sẽ chết, đừng trưng bộ mặt khó tin đó ra, ta nhìn phát chán. Ta giết ngươi đấy, làm gì được nhau?
- Hộc!
Đông Dương Lưu trợn tròn mắt ốc bươu, sau đó tắt thở.
Lý Thiên Mệnh túm tóc Đông Dương Lưu xách lên, giọng trầm thấp gầm lên:
- Con trai thứ tư của nghịch tặc Đông Dương Dục, Đông Dương Lưu đã chết, tiếp theo đến lượt ai?!
- Đại nhân quá siêu!
Ám Tinh Doanh tăng vọt sĩ khí, giết đỏ cả mắt.
Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn, Ngũ hoàng tử Đông Dương Phong đã bị hù sợ chạy mất dép, bỏ lại thú bản mệnh của mình.
Đại khái Lý Thiên Mệnh một kiếm chém chết Tứ ca của gã, hù sợ gã.
- Ngươi muốn chạy?
Lý Thiên Mệnh thu về Đông Hoàng Kiếm, ném ra Tam Thiên Tinh Vực.
Cửu Thiên Ngân Hà Quyết: Ngân Hà Loạn Thế.
Tam Thiên Tinh Vực rực rỡ thoáng chốc kéo dài ra ba trăm thước, quất xuống đầu Đông Dương Phong.
- A!!!
Đông Dương Phong cảm thụ uy hiếp, vụt ngoái đầu đâm ra trường thương.
Đông Dương Phong cho rằng Lý Thiên Mệnh rượt tới sau lưng nên gã quay lại đâm lén, nhưng mũi thương đâm ra cũng là lúc gã biết mình tiêu đời.
Lý Thiên Mệnh còn đứng cách ba trăm thước.
Leng keng!
Tam Thiên Tinh Vực vụt qua, ngân hà rơi, quất bay trường thương của Đông Dương Phong.
Lại tấn công.
Cửu Thiên Ngân Hà Quyết: Thôi Xán Sí Tinh.
Tam Thiên Tinh Vực một lần nữa lấp lánh trong đêm tối, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai quấn cổ Đông Dương Phong, thoáng chốc quấn vài vòng.
Khóe mắt Đông Dương Phong muốn nứt ra, vươn tay cố gắng bứt đứt Tam Thiên Tinh Vực:
- Biến!
Nhưng điều này không cứu được gã.
Mắt xích màu lam sắc bén như lưỡi dao, có thể cắt đứt binh khí chứ đừng nói là cổ của gã.
Vèo!
Lý Thiên Mệnh giật xích về, kéo theo một cái đầu.
Thân thể của Đông Dương Phong rớt xuống đất, cát bụi bay lên mù mịt.
Vèo!
Cái đầu bay ra rơi xuống tay của Lý Thiên Mệnh, hắn cầm lên xem, đôi mắt tràn đầy tơ máu của Đông Dương Phong sợ hãi nhìn hắn.
Lý Thiên Mệnh vô tình cười nhạo:
- Ngươi đúng là đồ yếu hèn, đánh thua thì nên tự sát, vậy mà ngươi bỏ chạy? Như vậy mà là thượng cổ hoàng tộc? Ha ha.
Phút cuối ý thức tan biến, Đông Dương Phong thống khổ nhắm mắt lại.
Lần này thì mọi người đều nhìn thấy rõ ràng!
Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử chết trong tay Lý Thiên Mệnh, hơn nữa đều là chết thảm.
Phong cách giết chóc đơn giản thô bạo này rất hả dạ.
Hai vị này là nhân vật trung tâm của thượng cổ hoàng tộc, càng là người thừa kế ý chí của hoàng tộc, Lý Thiên Mệnh chẳng những giết bọn họ, còn nghiền nát, tan rã ý chí của bọn họ!!
Đây mới là điều thượng cổ hoàng tộc khó chấp nhận nhất.
Bọn họ là tộc bất bại, dù đánh thua thì ý chí vĩnh viễn bất tử, thậm chí lấy tự sát tạ tội.
Nhưng hiện tại Đông Dương Phong bị hù sợ bỏ chạy, thế là thế nào?
Tự vả mặt mình?
- Tộc bất bại gì chứ, kết quả cũng sợ chết như ai!
Hoàng tộc trấn áp mấy vạn năm, xây lên Thần Đô xếp đầy thi cốt sớm dẫn phát trời giận người oán.
Nếu không phải thù hận thượng cổ hoàng tộc thì đám người này đã không gia nhập Thập Phương Đạo Cung, không góp sức cho hoàng tộc.
Khi trông thấy biểu hiện của Lý Thiên Mệnh, hai từ cuồng nhiệt không đủ để hình dung tâm tình của bọn họ.
- Lý Thiên Mệnh, ta nói thật, ngươi ở trong mắt ta là một đứa nhóc, tuổi của lão tử dư sức làm gia gia của ngươi. Nhưng mà, —— lão tử phục ngươi!
- Thượng cổ hoàng tộc chó, cuối cùng vẫn phải chết như ai! Các huynh đệ, xử đẹp bọn chúng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Toàn thể Ám Tinh Doanh hăng tiết gà, mang theo gan hùm đánh thượng cổ hoàng tộc liên tiếp thua rút về.
Mười mấy Thiên Chi Thánh cảnh Đông Dương hoàng tộc vừa rồi bị Dạ Lăng Phong, Hồn Ma, thuộc hạ của Lý Thiên Mệnh giải quyết sạch sẽ.
Bọn họ hỗ trợ bên Huỳnh Hỏa và Lam Hoang, sau đó hội hợp với Lý Thiên Mệnh, giết bốn con thú bản mệnh kia.
Lý Thiên Mệnh tùy tay ném đầu của Đông Dương Lưu ra:
- Lam Hoang, đón lấy!
Đầu của Đông Dương Lưu rớt xuống lưng bé rùa bự.
Mang thứ này ra ngoài có thể xem như một loại chứng minh.
Giải quyết hai vị hoàng tử, Lý Thiên Mệnh định hơi thu mình lại.
Bọn họ đã vào hơi sâu, vì thế Lý Thiên Mệnh định mang Ám Tinh Doanh hơi lùi lại.
- Không biết người khác thương vong như thế nào, ít nhất Ám Tinh Doanh ta thương vong không lớn, luận công lao cũng không kém. Nhiệm vụ hoàn thành tạm ổn rồi.
Đây là nguyên nhân Lý Thiên Mệnh thu trận hình về.
Đạo Cung đến hỗ trợ, người của Đông Dương Lăng còn chưa đột phá phòng tuyến, bọn họ không thể nào trước tiên xông vào bên trong chịu chết.
Ngay lúc này, xảy ra một sự kiện đột phát.
Lý Thiên Mệnh thu được quân lệnh khẩn cấp của Bạch Tử Quân: Toàn quân rút lui!
Rút ra kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng?
- Cứ kết quả như vậy? Không tiếp tục tiến công?
Lý Thiên Mệnh thầm thắc mắc, nhưng hắn không hỏi cái gì.
- Ám Tinh Doanh, toàn quân rút lui!
- Rõ!
Trong quân đội, dù chỉ lệnh mơ hồ cỡ nào thì mọi người đều không có thói quen chất vấn.
Bọn họ ngừng lại tại đây, rút lui khi đang ở đỉnh cao, lập tức quay về.
Oong oong!
Đại quân rút lui, vẫn bị linh tai kết giới đánh trúng, còn bị thượng cổ hoàng tộc truy kích, có một ít tổn thương.
Lý Thiên Mệnh cố gắng hết sức bảo vệ tốt bộ chúng của mình, tìm ra một con đường an toàn nhất, nếu có ai bị tách khỏi đội hoặc bị thương nặng liền cứu viện.
- Rút lui! Rút lui!
Trong quá trình rút về, Lý Thiên Mệnh phát hiện Kỳ Lân cổ tộc cũng đang rút đi.
- Xem ra đã phát sinh việc lớn gì ngắt ngưng tiết tấu tiến công của hai quân đồng minh!
Không lâu sau, Lý Thiên Mệnh chạm mặt Bạch Tử Quân, gã đang thu xếp toàn bộ quân đoàn Thiên Xu rút về.
Lý Thiên Mệnh cùng mấy Tinh Tướng tiến lên hỏi:
- Tinh Vương, phát sinh cái gì?
Ánh mắt Bạch Tử Quân lạnh lẽo nói:
- Đông Dương Dục mở ra kết giới thủ hộ của chiến trường Trầm Uyên, người của họ từ chiến trường Trầm Uyên dẫn nhiều mãnh thú sắp hội tụ ở Thần Đô, xông ra từ hang không đáy trong Hoàng Thành, chắn ở trước mặt chúng ta. Hành động lần này của họ do số ít người thao tác, thực ẩn khuất, chúng ta không hay biết gì. May mắn mãnh thú ập đến gây động tĩnh lớn, không che giấu được. Cung chủ vừa nhận được tin tức liền kêu chúng ta rút ra chiến trường Nhật Nguyệt Thần Hoàng, tránh cho đụng độ.
Các Tinh Tướng tức giận nói:
- Đông Dương Dục bị điên rồi sao?
- Mãnh thú, đây là hành động không chút lý trí! Phe thế lực thứ bốn, đụng ai liền giết, tuy Thần Đô là phế tích nhưng cũng có rất nhiều người còn bám giữ tại đây, Đông Dương Dục mở ra đường hầm chiến trường Trầm Uyên, còn dẫn mãnh thú vào, chẳng phải là khiến Thần Đô biến thành tòa thành mãnh thú?
- Linh khí thiên địa của Thần Đô có sức hấp dẫn rất lớn với mãnh thú, mở lỗ hổng này ra rồi nếu không phong lại thì sẽ kéo đến càng nhiều mãnh thú, không chỉ có chúng ta gặp phiền phức, Đông Dương Dục cũng sẽ gặp rắc rối!
- Thần Đô vốn đã thành phế tích, còn thả mãnh thú vào thì sẽ càng hoang tàn.
Bạch Tử Quân nói:
- Hắn đã bất chấp, hắn mở ra hang không đáy trong Hoàng Thành vì để mãnh thú đột nhiên xuất hiện, tạo thành đả kích trí mạng với chúng ta. May mắn chúng ta nhận được tình báo trước tiên, hiện tại rút lui còn kịp.
- Rồi sau đó Đông Dương Dục giải quyết như thế nào? Bản thân hắn cũng sẽ bị mãnh thú tiến công!