Đông Dương Phần quá tự tin, gã luôn cho rằng mình có thể khống chế đại cục.
Đông Dương Phần đâu biết rằng khi Meow Meow điên lên thì chơi bạt mạng.
Quả thật, Đông Dương Phần cũng là kẻ bỏ mạng, nhưng bên cạnh gã không có trợ thủ, Meow Meow thì có Lý Thiên Mệnh ở một bên hỗ trợ.
Việc đến hiện giờ, Đông Dương Phần hoàn toàn tiêu đời.
Đông Dương Phần khấp huyết nói:
- Lý Thiên Mệnh, kết cục của ngươi nhất định thảm hơn ta gấp mười vạn lần!
Thân thể cụt tay chân của gã co giật.
Lý Thiên Mệnh bước lên trước:
- Ngươi đừng điên cuồng, ngươi cảm thấy mình giỏi lắm mà, chảy huyết lệ cho ai xem?
- Ngươi may mắn th . . .!
Phập xoẹt!
Lý Thiên Mệnh chặt đầu của Đông Dương Phần xuống:
- Vẫn còn nói nhảm à?
Đông Dương Phần trợn to mắt nhìn Lý Thiên Mệnh, nhưng đã nói không nên lời.
- Mèo của lão tử, bản thân lão tử còn không nỡ đánh mà ngươi dám đánh nó? Rác rưởi, còn bảo giết mười vạn người? Cái thá gì!
Lý Thiên Mệnh đá xác Đông Dương Phần bay đi phương hướng Hoàng Thành.
Cái xác bị đá một đường vòng cung lớn.
Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh vung tay, treo đầu của Đông Dương Phần chung với Đông Dương Lưu, Đông Dương Phong trên lưng Lam Hoang.
Meow Meow đẫm máu, ánh mắt nóng cháy nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Lão đại, Meow có làm người nở mặt nở mày không?
Có lẽ mèo con rất cần đáp án này.
Lý Thiên Mệnh xách cổ nó ném vào không gian bản mệnh:
- Nở cái đầu ngươi, nhanh chóng trở về chữa thương, lần này thưởng cho ngươi ngủ say mười ngày, đệ đệ hư!
Meow Meow vui ngất trời:
- Meo, lão đại vạn tuế!
- Khờ.
Lý Thiên Mệnh cười thầm trong bụng, bé mèo vẫn không học khôn ra, mừng quá sớm.
Ngủ say mười ngày?
Đợi qua hai ngày sẽ bị Lý Thiên Mệnh xách đầu dậy bắt tu luyện.
Thời gian gấp gáp, Lý Thiên Mệnh nhanh chóng chi viện người khác.
Hắn ngước đầu nhìn, Dạ Lăng Phong và Hồn Ma mới giết một con Minh Hỏa Phù Đồ Cửu Anh.
Bên Huỳnh Hỏa và Lam Hoang, chúng nó có thể chống đỡ đã là giỏi rồi, dù sao chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Dạ Lăng Phong dựa vào Hồn Ma trưởng thành và áp chế về mặt linh hồn mới giải quyết đối thủ được.
Lý Thiên Mệnh thì nhờ có Phụ Linh của Khương Phi Linh.
Trông thấy Đông Dương Phần chết thảm, con Minh Hỏa Phù Đồ Cửu Anh còn sống vội bỏ lại chim lửa và bé rùa bự, xoay người bỏ chạy.
Lý Thiên Mệnh gọi lại chúng nó, bỏ vào không gian bản mệnh:
- Đừng đuổi theo, đi mau!
Chốn này nguy hiểm, không đùa được. Hơn nữa Meow Meow bị thương không nhẹ, phải nhanh chóng trở về bên cạnh Thái Nhất Tháp nghỉ ngơi mấy ngày.
Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong hội tụ, chạy ra ngoài.
Rầm rập rầm rập!
Rõ ràng, sau lưng họ có thiên quân vạn mã đuổi theo.
- Ai giết con ta?!
Đó là tiếng gầm của Dục Đế.
- Dục Đế bệ hạ, là ta giết, ngươi đừng buồn quá! Ngươi đẻ giỏi lắm mà, mau về nhà cày cấy đi, mười tám năm sau sẽ nuôi ra một bầy heo! Ha ha ha ha ha ha! Ai kêu ngươi sinh, để xem ngươi sinh mau hay ta giết mau hơn!
Tiếng cười của Lý Thiên Mệnh văng vẳng, cuối cùng biến mất ở trong đêm tối.
Bùm!
Dục Đế nổi giận, Hoàng Thành động đất.
. . .
- Thiên Mệnh!
Đi không bao xa, một con Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng đen ngòm bay nhanh đến, điện chủ Ám Điện Dạ Nhất ngồi trên ưng thần, gọi Lý Thiên Mệnh một tiếng.
Lý Thiên Mệnh kéo Dạ Lăng Phong nhanh chóng leo lên ưng thần.
Người của Dục Đế còn rượt theo ở phía sau, nhưng Lý Thiên Mệnh thì rất ung dung.
Thực lực của Dạ Nhất xếp ba hạng đầu Thần Đô, có lão ở thì Lý Thiên Mệnh không cần lo lắng cái gì.
Dạ Nhất nghe động tĩnh phía trước, điều khiển Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng quay đầu, từ trên trời bay ra phạm vi của kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng.
Kỳ thực, lúc giết Đông Dương Phần là Lý Thiên Mệnh đã nghe tiếng kêu của Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng, khi ấy hắn khiến Lam Hoang dùng Hồng Mông Âm Ba chỉ cho Dạ Nhất biết vị trí của mình.
Lam Hoang trở về không gian bản mệnh, đầu người trên lưng nó rơi vào tay của Lý Thiên Mệnh, hắn dùng Tam Thiên Tinh Vực trói lại treo lơ lửng, cứ thế rời khỏi chiến trường.
Dạ Nhất kinh ngạc hỏi:
- Đông Dương Phần?
- Đúng vậy!
Dạ Nhất khàn giọng hỏi:
- Hắn chết như thế nào?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Ta và Tiểu Phong liên hợp giết.
Dạ Nhất nói:
- Xem ra Hồn Ma ăn nhiều hồn phách, biến mạnh nhiều.
Dạ Lăng Phong thành thật nói:
- Chúng ta chỉ giải quyết một con thú bản mệnh, người này bị Thiên Mệnh ca giết.
Dạ Nhất vỗ vai Lý Thiên Mệnh:
- À, hiểu.
Lão bỗng nhiên vui vẻ, nói:
- Lạ thật, chúng ta vốn chờ mong tu vi của nghĩa phụ Lý Vô Địch của ngươi sau khi kết thúc thời kỳ bùng nổ trong một năm, không ngờ ngươi bất giác đã đuổi kịp.
Dạ Nhất cảm khái một câu:
- Chưa đến Thiên Thánh cảnh mà các ngươi đã giết Đông Dương Phần, khiến lão già như ta sợ ngây người. Thể Thập Kiếp Luân Hồi thật là nghịch thiên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- May mắn mà thôi, lần này đánh rất khó khăn, thú bản mệnh của ta suýt bị giết.
Lý Thiên Mệnh cảm giác nếu đấu đơn thì dù hắn có ba con thú bản mệnh cũng không đánh lại Đông Dương Phần, đây còn là trong tình huống có Khương Phi Linh.
Trong tình huống bình thường, cấp bậc thực lực hiện tại của Lý Thiên Mệnh ngang ngửa với nhóm Đông Dương Lưu.
Dạ Nhất nói:
- Có thể sống tiếp thì là chân lý.
Dạ Nhất vừa nghe tin tức liền chạy tới, Lý Thiên Mệnh chỉ cần câu giờ một lúc thì trên cơ bản lão có thể mang hắn ra ngoài.
Dạ Nhất hỏi:
- Đến Địa Thánh cảnh đỉnh rồi đúng không? Có nắm chắc đột phá Thiên Chi Thánh cảnh không? Đây là đẳng cấp sinh mệnh mới, hễ thành công sẽ lột xác rất nhiều.
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Sau khi trở về sẽ thử xem.
Dạ Nhất cười nói:
- Rất tốt, mong đợi ngươi trở thành Thiên Chi Thánh cảnh chân chính.
- Tuyệt đối không làm điện chủ thất vọng.
Lý Thiên Mệnh tạm dừng, lại hỏi:
- Mà nói, lần này có xem như chúng ta thất bại không?
Dạ Nhất đáp:
- Không tính, vốn chỉ muốn thử sâu cạn, buộc Dục Đế dùng chiêu mãnh thú, lần sau hắn sẽ không dùng được nữa. Dựa theo kế hoạch, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Đông Dương Dục còn có thể chống chọi thêm một tháng. Đến lúc đó hắn sẽ tiêu đời.
Xem ra các trưởng bối rất có lòng tin, tuy trong lòng Lý Thiên Mệnh tò mò nhưng không tiện hỏi nhiều.
Ngay lúc này.
Bên dưới xuất hiện nhiều Ngự Thú Sư và thú bản mệnh, đưa mắt nhìn cỡ mấy trăm vạn, chia thành hai trận doanh lớn là mạch Đông Dương Lăng và Thập Phương Đạo Cung.
Xem ra tình báo mãnh thú đưa đến, bọn họ trên cơ bản lập tức rút khỏi chiến trường.
Dạ Nhất là thủ lĩnh Thập Phương Đạo Cung, Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng vừa sà xuống, Bạch Tử Quân liền nghênh đón.
Trông thấy Lý Thiên Mệnh bình an, Bạch Tử Quân khe khẽ thở phào, tiếp đó nói vào tai Dạ Nhất:
- Thuộc hạ của Đông Dương Lăng, nhóm người Ngụy Kỵ, Sùng Dương đang tạo áp lực cho chúng ta, bọn họ cho rằng Đạo Cung chưa dốc hết sức, làm bọn họ bị tổn thất khá lớn.
Dạ Nhất cười khẩy nói:
- Chưa dùng hết sức?
Dạ Nhất kêu Lý Thiên Mệnh cùng đi hướng phe Đông Dương Lăng.
Đối phương thấy Dạ Nhất đi ra mới hạ giọng, từng ánh nhìn rơi trên người Dạ Nhất.
Dạ Nhất hỏi:
- Các ngươi nói cái gì đấy?
Đông Dương Lăng mỉm cười nói:
- Dạ huynh không cần hiểu lầm, bọn họ càu nhàu oán trách mà thôi. Dù sao, hôm nay chúng ta gióng trống khua chiêng nhưng không được gì, trong lòng hơi buồn bực.
Đông Dương Lăng nói bọn họ bao gồm con cái của gã, người Cổ thị tộc, tông môn chín cảnh vực.
Ví dụ như đám người Ngụy Kỵ của Tham Lang Cổ tộc trưng ra bộ mặt khó chịu, lời tạo áp lực thì bọn họ đã nói rồi.
Mới nãy vừa lúc Dạ Nhất vắng mặt, bọn họ gay gắt với nhóm Bạch Tử Quân rất nhiều.