Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 764 - Chương 764 - Đại Thế Đã Mất? (Tt)

Chương 764 - Đại thế đã mất? (tt)
Chương 764 - Đại thế đã mất? (tt)

Dạ Nhất nói:

- Không được gì? Thiên Mệnh, cho Cửu điện hạ nhìn chiến lợi phẩm của ngươi.

- Vâng!

Lý Thiên Mệnh vung Tam Thiên Tinh Vực, ba đầu người lăn đến dưới chân Đông Dương Lăng, cùng trợn to mắt nhìn gã.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Món quà nhỏ tặng Cửu điện hạ, cộng thêm đầu của Đông Dương Phong Trần trước đó, gộp lại thành hai cặp. Đây là bốn nhi tử có bản lĩnh nhất của Đông Dương Dục, tất cả đều ở đây, mời Cửu điện hạ xem qua.

Mọi người nhìn kỹ, đám đông ồn ào bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.

Cảnh Nguyệt Thái Thượng của Kỳ Lân cổ tộc không kiềm được giật mình kêu lên:

- Đông Dương Lưu, Đông Dương Phong, và cả Đông Dương Phần!

Cảnh Nguyệt Thái Thượng khẩn trương, bởi vì thực lực của lão ngang ngửa với Đông Dương Phần.

Đông Dương Phần đã chết, điều này nói lên Lý Thiên Mệnh có thể làm thịt lão!

Ba vị Thái Thượng liếc nhau, con ngươi co rút:

- Lúc trước ta bắt hắn từ Đông Hoàng Cảnh đến Thần Đô, một ngón tay có thể bóp chết hắn, hiện tại . . .

Bọn họ đã vào tuổi xế chiều, tu vi dần suy kiệt, Lý Thiên Mệnh nghịch thiên vươn lên khiến bọn họ cảm thụ nỗi sợ hãi tuyệt vọng.

Không chỉ riêng bọn họ, khi ba cái đầu lăn đến trước mặt, những người khác cũng trợn to mắt, im lặng thật lâu.

Đông Dương Lăng hỏi:

- Đông Dương Phần bị ngươi giết?

Lý Thiên Mệnh trả lời:

- Gần như vậy, cùng huynh đệ của ta vây công, may mắn lấy mạng nhỏ của hắn.

Đông Dương Lăng nói:

- Giỏi lắm, giỏi lắm.

Đám người Ngụy Kỵ, Sùng Dương Thái Thượng hoàn toàn ngậm miệng lại.

Khương Liễu Đình châm biếm mỉa mai:

- Ai biết có thật là ngươi giết hay không? Chưa biết chừng là dán vàng lên mặt mình.

Lý Thiên Mệnh cười cười.

Việc này không cần phân bua, hắn chẳng mong được Đông Dương Lăng thưởng cho cái gì.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Điện chủ, ta đi về trước.

Dạ Nhất khoát tay:

- Ừm!

Sau khi Lý Thiên Mệnh đi, Đông Dương Lăng đuổi bộ chúng bên người mình giải tán, chỉ để lại vài người nòng cốt.

Giọng của Dạ Nhất âm trầm, hùng hổ dọa người nói:

- Cửu điện hạ, trong tình huống hôm nay, có thể làm Đông Dương Dục tạm thời tuyệt hậu đã là rất tốt rồi. Có một số việc ta không muốn nói rõ ràng, nhưng nếu có người được một tấc lại muốn tiến một thước thì Đạo Cung chúng ta không phải chỉ có một con đường ủng hộ ngươi, chiến vì ngươi.

Ngụy Kỵ quắc mắt nạt:

- To gan!

Đông Dương Lăng nạt gã:

- Câm mồm!

Ngụy Kỵ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

Đông Dương Lăng nói:

- Dạ huynh là người sảng khoái, nói chuyện rõ ràng. Ta nhìn ra được thành ý đồng tâm hiệp lực của Đạo Cung, sự tình hôm nay thì ta thay mặt mọi người xin lỗi Dạ huynh, Đạo Cung.

Dạ Nhất thản nhiên nói:

- Cái đó thì không cần, chúng ta chỉ không muốn mình bán mạng cho Thần Quốc còn bị mấy kẻ trộm cướp nói xấu sau lưng.

Đông Dương Lăng nói:

- Sẽ không.

Đông Dương Lăng rất biết nhịn, đối với gã thì mặc kệ Thập Phương Đạo Cung hiện tại có phải là thanh kiếm hai lưỡi hay không thì gã phải dùng, nếu gã không dùng tự nhiên có người cần dùng.

Nếu không phải nội đấu hao tổn to lớn, hai con sư tử đực đã bị thương thì cần gì khách khí với một con báo săn?

Dạ Nhất nói:

- Như vậy là ngày hủy diệt Đông Dương Dục phải chờ mùng một tháng sau. Nhưng trước đó phải giải quyết vấn đề mãnh thú, hiện tại có hai phiền phức, thứ nhất: Mãnh thú trong Thần Đô phải bị thanh lý sạch sẽ. Thứ hai, chúng ta phải đi chiến trường Trầm Uyên, công chiếm địa bàn của Đông Dương Dục, thiết lập kết giới thiên văn, ngăn chặn mãnh thú. Thập Phương Đạo Cung chúng ta nguyện ý giải quyết một trong hai phiền phức cho Cửu điện hạ.

Đông Dương Lăng nói:

- Nếu vậy thì để Đạo Cung giải quyết mãnh thú trong Thần Đô đi, chúng ta chuyển vào chiến trường Trầm Uyên, hoàn toàn phong kín đường hầm, ngăn cách mãnh thú. Người của Đông Dương Dục co đầu rút cổ trong kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng, bọn họ không dám ra đây, không khó chiếm giữ chiến trường Trầm Uyên.

Đông Dương Lăng nói xong, có lẽ thuộc hạ của gã sẽ có một ít chê trách, nhưng cơ bản không dám nói nhiều.

Dù sao hai phiền phức, thanh lý mãnh thú từ kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng chạy ra tàn phá Thần Đô rõ ràng là việc đơn giản hơn.

Dạ Nhất nói:

- Được, Đạo Cung chúng ta tuyệt đối sẽ giải quyết mãnh thú trong Thần Đô cho Cửu điện hạ. Chỉ cần Cửu điện hạ chiếm giữ chiến trường Trầm Uyên trước là Đông Dương Dục không thể lại dùng chiêu mãnh thú. Mùng một tháng sau, hắn chỉ có thể chờ chết.

Đông Dương Lăng nói:

- Đông Dương Lăng thay mặt thượng cổ hoàng tộc cảm tạ Đạo Cung!

Dạ Nhất nói:

- Không cần tạ, hiện giờ cảnh đời hỗn loạn, chúng sinh bị lan đến, Thần Đô phồn hoa mấy vạn năm trong vòng vài tháng đã hủy hoại chỉ trong chốc lát. Đạo Cung chúng ta là một phần tử của Thần Quốc, có trách nhiệm phụ tá minh quân, bình định phản loạn, tru sát nghịch tặc, trả lại thái bình cho thiên hạ.

Đông Dương Lăng nghiêm túc nói:

- Ta tuyệt đối không cô phụ hy vọng của bằng hữu Đạo Cung, Cổ Chi Thần quốc tương lai sẽ càng lúc càng tốt.

Dạ Nhất nói:

- Thái bình thịnh thế là nguyện vọng chung của thiên hạ. Đông Dương Dục hung tàn thô bạo, vô nhân đạo, Cửu điện hạ thảo phạt nghịch tặc, đăng cơ làm tân đế là muôn người hướng về.

Dạ Nhất và Đông Dương Lăng nhìn nhau cười.

. . .

Hoàng Thiên Điện.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Thánh địa của thượng cổ hoàng tộc ngày xưa, nơi thần thánh trang nghiêm nhất, nay bị Dục Đế đập thành đống đổ nát.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hoàng Thiên Điện sụp đổ.

Bụi bay mù mịt, quần thần đứng ở bên ngoài, cúi đầu, ai nấy sắc mặt âm trầm, không dám nói lời nào.

Cùng lắm là nhỏ giọng nói thầm.

Giọng của Triệu Thần Hồng khàn khàn nói nhỏ với Thần Vũ nguyên soái Hoàng Sùng Hoán:

- Đối phương trước tiên biết tình báo mãnh thú ập đến, điều này nằm trong dự đoán, nhưng không ngờ ba hoàng tử đều hy sinh.

Hoàng Sùng Hoán khẽ thở dài:

- Con cái của bệ hạ gặp nạn nhiều trong thần táng, trận chiến hôm nay lại mất ba người, trên cơ bản có chút bản lĩnh đều chết. Giờ có sinh dục lại thì không biết khi nào mới kế thừa được, bệ hạ đã gần trăm tuổi.

Từ khi Đông Dương Phong Trần chết thì cục diện trượt dốc không phanh.

Đến hiện tại, Hoàng Thiên Điện bị đánh sập, phải chăng đang biểu thị cái gì?

Triệu Thần Hồng và Hoàng Sùng Hoán liếc nhau, ánh mắt phức tạp.

Triệu Thần Hồng là con rể của Hoàng Sùng Hoán nên mới dám giao lưu như vậy.

- Ta phỏng chừng những hoàng tử đều bị Lý Thiên Mệnh giết, bệ hạ không giải quyết vấn đề này sớm dẫn đến hôm nay, ài.

Hoàng Sùng Hoán nói:

- Không phải hắn không muốn giải quyết mà vì Đạo Cung bảo vệ quá tốt.

Triệu Thần Hồng rít qua kẽ răng:

- Sao ta có cảm giác như đại thế đã mất?

Hoàng Sùng Hoán lườm gã:

- Đừng nói lung tung!

Ngay lúc này!

Một nam nhân mắt đỏ máu, sát khí ngút trời đi ra từ phế tích Hoàng Thiên Điện.

Gã trông thật đáng sợ, rất nhiều người sợ hãi lùi lại một bước.

Mọi người quỳ trên mặt đất, rất nhiều người giọng run run:

- Bệ hạ nén bi thương!

Ánh mắt Dục Đế âm trầm lạnh lẽo quét qua, âm u nói:

- Tất cả nghe đậy! Chỉ cần Lý Thiên Mệnh không trốn trong kết giới Thập Phương Trấn Ma, ai giết được hắn trẫm liền phong làm Trấn Quốc Tướng! Dưới một người, trên ức vạn người!

Mọi người kinh tâm động phách.

Dù là Hoàng Sùng Hoán cũng động lòng trước vị trí đó.

- Bệ hạ yên tâm, Đạo Cung gan to bằng trời, tự cho là đúng, còn dám để tiểu tử này đi ra rèn luyện, mặc kệ là giết ngoài sáng hay trong tối thì chúng ta nhất định khiến hắn tan xương nát thịt!

Bình Luận (0)
Comment