Đông Dương Dục châm chọc nói:
- Vi Sinh Vân Tịch, ngươi quá yếu, về tu hành thì ngươi không tệ, về thủ đoạn, ngươi ở trước mặt chúng ta chỉ là con gà con đáng thương.
Rất nhiều người nổi giận.
Mắt thấy Đông Dương Dục sắp chết tới nơi, gã có tư cách gì nói lời như vậy?
- Tạm biệt!
Vi Sinh Vân Tịch xoay Thập Phương Trấn Ma Trụ trong tay, lần thứ ba đập xuống.
Nhiều người thầm nghĩ:
- Đông Dương Dục chết chắc rồi!
Ngay lúc này!
Thập Phương Trấn Ma Trụ của Vi Sinh Vân Tịch đè xuống đầu Đông Dương Dục, gã giơ hai tay cầm Luân Hồi Kính, gồng sức chống đỡ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Máu thịt của Đông Dương Dục bắt đầu nổ tung.
Có người Thập Phương Đạo Cung hét lên:
- Đông Dương Dục đã chết!
- Kêu hơi sớm.
Bỗng nhiên một giọng nói bình thản nhưng như sét đánh giữa trời sáng vang vọng bên tai mọi người.
Trái tim nhiều người giật thót.
Bọn họ trợn to mắt nhìn qua.
Trong tầm nhìn của họ, đống đổ nát dưới chân Đông Dương Dục văng ra, một lão nhân mặc trường bào màu vàng đen xuất hiện bên cạnh gã.
Khi bàn tay của lão ấn lên Luân Hồi Kính thì cả người Đông Dương Dục thả lỏng, ngã ngồi xuống đất.
- Phụ hoàng!!!
Đông Dương Dục kích động đến mức mắt đỏ ngầu, rống to một tiếng chứng minh thân phận của lão nhân.
Chỉ cần một chớp mắt, mọi người đều thấy rõ ràng lão là ai.
Trong phút chốc, nguyên chiến trường chìm trong tĩnh mịch tuyệt đối, có thể nghe rõ ràng tiếng kim rơi.
Mặc kệ là Thập Phương Đạo Cung hay thượng cổ hoàng tộc, hoặc là người của Cổ thị tộc, Võ Thánh Phủ, tông môn chín cảnh vực đều xoe tròn mắt, khó tin nhìn lão nhân này.
Hô hấp đã ngừng, nhiều người đầu óc trống rỗng.
Mãi khi có người hét thất thanh:
- Càn Đế!!!
Hai chữ này như búa sắt gõ mạnh vào đầu mọi người.
Cú đập như trời giáng.
Không ai nhìn lầm được, mọi thứ trước mắt đều chứng minh Cổ Chi Đại Đế sống lại!
Nhớ lúc trước, khi Cổ Chi Đại Đế chết bất đắc kỳ tử, có rất nhiều người nghi hoặc.
Theo thời gian trôi qua, mọi người, bao gồm Đạo Cung, nhìn Thần Đô bị phá nát, nhìn thượng cổ hoàng tộc tự tàn sát nhau, tử thương hơn năm mươi vạn, nhìn phồn hoa ngày xưa thành địa ngục, nhìn con cháu của Đông Dương Dục chết hết, vô cùng thê thảm.
Mọi người dần hoàn toàn mặc nhận rằng Càn Đế đã chết thật rồi.
Không ai dùng phương thức tự tàn như vậy để thực hiện một dã tâm!
Nhưng Càn Đế chọn làm như vậy.
Điều này chứng minh cái gì?
Chắc chắn Càn Đế có mục tiêu to lớn nên mới chịu trả giá như vậy, diễn một màn kịch lớn trước mặt chúng sinh, dắt mũi tất cả mọi người.
Sau khoảnh khắc nghẹt thở, nhiều người trong một giây đoán ra ngay mục tiêu của Càn Đế.
Hiện tại.
Người của Thập Phương Đạo Cung tạm thời không còn kết giới Thập Phương Trấn Ma bảo hộ, thậm chí kẹt trong Hoàng Thành.
Cùng lúc đó, Đông Dương Lăng nhanh chóng phản ứng lại, quỳ xuống đất, dập đầu hướng Càn Đế.
Thập Phương Đạo Cung, hoàng tộc Khương thị, Cổ thị tộc, Võ Thánh Phủ, tông môn chín cảnh vực, Linh Lung Các, tất cả mọi người cùng quỳ xuống đất, ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt.
Người duy nhất không quỳ xuống chỉ có Thập Phương Đạo Cung.
Tất cả điều này chứng minh mục tiêu của Càn Đế là:
Hủy diệt Thập Phương Đạo Cung!!!
Hiện giờ, thế lực của Đông Dương Dục và Đông Dương Lăng đã hợp thành một, trở lại dưới tay của Càn Đế.
Đưa mắt nhìn, mọi người cuồng nhiệt nhìn Càn Đế như tìm được chúa tể sinh mệnh.
Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục dù không chịu trao quyền thì cũng sẽ không có ai tiếp tục đi theo họ, đây chính là quyền uy của Càn Đế.
Tất cả bộ chúng thượng cổ hoàng tộc thậm chí nước mắt lưng tròng.
Đặc biệt là mạch của Đông Dương Dục, bọn họ chịu đựng áp lực từ Thập Phương Đạo Cung, cả ngày trải qua mưa gió lay lắt, đã chuẩn bị tinh thần đầu hàng.
Giờ phút này, Càn Đế chết rồi sống lại, điều này đủ làm bọn họ vui sướng bất ngờ, mừng phát khóc.
Hiện tại, thân thể và linh hồn của họ thiêu đốt.
Bọn họ vui sướng khi người gặp họa nhe răng cười, hơn một trăm vạn Ngự Thú Sư và thú bản mệnh như hổ rình mồi nhìn chiến sĩ Thập Phương Đạo Cung.
Thế cục chớp mắt đảo ngược.
Thập Phương Đạo Cung từ trên trời nháy mắt rớt xuống địa ngục.
Tất cả bộ chúng thượng cổ hoàng tộc tụ tập lại, về mặt cường giả hay quân đoàn đều vượt qua Thập Phương Đạo Cung.
Càng khiến người tuyệt vọng là Thập Phương Đạo Cung không có kết giới trấn ma nữa, quả thực là không có đường lui.
Đây là một kích trí mệnh!!!
Lý Thiên Mệnh thấy rõ ràng, Bạch Mặc bên cạnh mình cũng lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt, chìm trong trạng thái khó tin.
Chiến sĩ Thập Phương Đạo Cung ở nơi đây chìm trong ngạc nhiên và thẫn thờ, ai nấy đầu óc một mảnh trống rỗng.
Càn Đế chơi chiêu độc cắt thịt lấy máu, đã vượt sức tưởng tượng của nhiều người.
Giờ phút này, bộ chúng thượng cổ hoàng tộc cuồng nhiệt và tàn bạo hình thành đối lập rõ rệt với sự mờ mịt của chiến sĩ Thập Phương Đạo Cung.
Vi Sinh Vân Tịch cũng rơi vào tâm tình nguy cấp như bị vạn kiếm xuyên tim.
Càn Đế bật cười nói:
- Tiểu cô nương của Vi Sinh gia, bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn ngây thơ như ngày xưa. Lão già này tùy tiện gài bẫy đã lừa được ngươi, có chịu phục không?
Càn Đế lớn hơn Vi Sinh Vân Tịch cả trăm tuổi, tự nhiên có thể xưng hô nàng như vậy, ở trong mắt lão thì nàng vẫn luôn là hậu bối.
Càn Đế vui vẻ nói:
- Ngươi vẫn có tấm lòng nhân hậu như vậy, việc này có rất nhiều người chết, ngươi còn non lắm. Cỡ như ngươi mà muốn đấu với ta? Ta tự cảm thấy mình đã khi dễ ngươi.
Tựa hồ lâu dài tới nay lão không tự xưng là trẫm.
- Được rồi, cho ngươi sống nhiều năm như vậy, coi như lão già này nhân từ với ngươi lắm rồi. Hôm nay là ngày lành, lão già lấy đầu của ngươi tế cho thượng cổ hoàng tộc chúng ta, cho anh linh chết trận trong khoảng thời gian này. Những hài tử kia công đức vô lượng.
- Thập Phương Đạo Cung của ngươi đã đến lúc hoàn toàn diệt vong!
Oong!
Càn Đế cầm đi Luân Hồi Kính, mặt gương xoay tròn bên cạnh lão, gió mây vần vũ, lão bước hướng Vi Sinh Vân Tịch.
Áp lực khủng bố đến từ Cổ Chi Đại Đế chân chính đè lên người Vi Sinh Vân Tịch.
Đây là đường cùng rồi!
Về thủ đoạn, Vi Sinh Vân Tịch đã thua thảm hại, bị Càn Đế dắt mũi quay vòng vòng.
Trong tuyệt cảnh như vậy, nàng có thể làm thế nào?
Hai tay Vi Sinh Vân Tịch nắm chặt Thập Phương Trấn Ma Trụ, ma khí trên người cuồn cuộn, Tinh Vân Đế Kình ở bên cạnh nàng, Đế Thú thì xuất hiện cạnh Càn Đế.
Cửu Anh kia có chín cái đầu, có tổng cộng tám mươi chín đốm sao, là thú bản mệnh có nhiều đốm sao nhất trong Thần Quốc.
- Tất cả người Thập Phương Đạo Cung nghe lệnh, lập tức xông ra vòng vây, mở một đường máu! Chúng ta vẫn chưa thua!
Vi Sinh Vân Tịch không dám nói tiếng xin lỗi với mọi người, không dám nói một câu chán nản nào.
Bởi vì trong chiến tranh tiếp theo, những lời chán nản đó sẽ làm Thập Phương Đạo Cung đánh mất sĩ khí, như vậy càng thêm trí mạng.
Dạ Nhất làm thống soái của quân đoàn Thất Tinh, giọng nói cương liệt kia vang vọng chiến trường, lại kích thích đấu chí của chiến sĩ Thập Phương Đạo Cung:
- Quân đoàn Thất Tinh nghe lệnh, chúng ta còn có đại quân trăm vạn, cung chủ còn có Thập Phương Trấn Ma Trụ, chúng ta có thể giết ra ngoài! Thượng cổ hoàng tộc muốn ăn chúng ta thì ít nhất phải đâm rách mồm của chúng ra! Kẻ nào cản đường thì giết kẻ đó!!!
Nhiều người quân đoàn Thất Tinh dấy lên hy vọng:
- Đúng rồi, bọn chúng tăng thêm ba mươi vạn người thôi mà!
- Muốn đồ diệt chúng ta thì ít nhất phải khiến bọn chúng chết trăm vạn người đã!
- Bọn chúng nội đấu đã chết năm mươi vạn, nếu chết thêm trăm vạn, ta chống mắt xem thượng cổ hoàng tộc còn gọi là hoàng tộc nữa không!