Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 814 - Chương 814 - Ngày Tàn Của Tộc Cửu Minh (Tt)

Chương 814 - Ngày tàn của tộc Cửu Minh (tt)
Chương 814 - Ngày tàn của tộc Cửu Minh (tt)

- Bệ hạ đâu?

- Sao bệ hạ còn chưa ra xử hắn?

- Chạy nhanh, chạy nhanh!

Hễ gặp Lý Vô Địch là bọn họ đã bị dọa.

Mấy trăm người vây công cũng vô dụng, căn bản không có người có thể đột phá vảy giáp của Huyết Ma Biến.

- Các ngươi chạy không được, đều phải chết!!

Tiếng cười to của Lý Vô Địch vang vọng trên chiến trường, tiếng cười kia khiến người da đầu tê dại.

Dao nhọn quân đoàn Thất Tinh đã đâm hẳn vào ngực của thượng cổ hoàng tộc, hai quân triệt để dây dưa cùng một chỗ.

Trong phút chốc thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông.

- Quân đoàn Diêu Quang đột kích!

- Quân đoàn Ngọc Hoành vòng ra sau chặn giết!

Dạ Nhất vẫn sắp xếp chỉnh chu trật tự, lão bay trên trời khống chế đại cục.

Chỉ cần bất cứ quân đoàn nào không đánh thủng lỗ hổng được thì lão sẽ tự mình xuống, mở một đường máu.

Dạ Nhất nheo mắt nói:

- Cứ tiếp tục thế này thì đối phương tuyệt đối xong đời! Thiếu Hoàng Sùng Hoán, cộng thêm không đề phòng, đối phương giảm sức chiến đấu rất nhiều!

Mục đích chủ yếu nhất của Đạo Cung lần này là đánh cho đối phương không kịp trở tay.

Trước mắt xem ra hai ưu thế lớn của bọn họ đã hoàn toàn phát huy ra. Chỉ mình Lý Vô Địch một đường xung phong liều chết, miễn là không ai ngăn cản y, để y thế như chẻ tre đâm vào mười vạn người hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng nếu có người ngăn bước chân của Lý Vô Địch, khiến y không cách nào trong thời gian ngắn cho Thập Phương Đạo Cung chiếm ưu thế về mặt số đông, vậy thì quân đoàn Thất Tinh sẽ rơi vào đối phương nghiền nát.

Cho dù thắng cũng sẽ tổn thất rất lớn, dù sao về sức chiến đấu của quân đoàn, hai bên chênh lệch không lớn.

Thời cơ ngắn ngủi thoáng qua, hiện tại chưa tính là thắng.

- Phải làm một hơi, một kích tất sát, tuyệt đối không thể cho đối phương thở dốc!!!

Dạ Nhất biết rõ điểm này nhất.

Đối phương bị đánh ngu người, nếu có thời gian thở dốc thì rất có thể sẽ bắt đầu giết ngược lại.

Kỳ thực khai chiến đến hiện tại mới chỉ qua thời gian ngắn, Lý Vô Địch ít nhất giết một vạn người.

Toàn thân Lý Vô Địch đẫm máu, hoàn toàn là vị thần giết chóc, nơi đi qua, tất cả người thượng cổ hoàng tộc chỉ biết tháo chạy, vừa lúc chừa khoảng trống cho y tiến lên.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Nhiều thú bản mệnh va chạm vào nhau, cực kỳ khủng bố.

Ít nhất về mặt khí thế sẽ hình thành nghiền áp.

- Lý Vô Địch! Ngươi tìm cái chết!!!

Bỗng nhiên vang tiếng gầm, chỉ thấy ở vị trí trung tâm phe địch có hai người xông ra.

Đó là Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục.

Hai người liên hợp xông đến, mắt tóe lửa.

- Bằng vào hai con chó nội đấu các ngươi? Lão tử của các ngươi đâu? Lại ngủm củ tỏi rồi? Lần này chết vì cái gì? Già lú lẩn à?

Lý Vô Địch tiếp tục giết chóc, phối hợp sắp xếp của Dạ Nhất, đánh tan chiến trận vừa tập kết của đối phương, không thèm nhìn hai người này.

- Láo toét! Nghịch tặc phản quốc, hôm nay chúng ta muốn tru diệt cửu tộc của ngươi!

Hai người không dám tiến lên một mình, chỉ dám cùng nhau rượt đuổi Lý Vô Địch.

Lý Vô Địch cười to bảo:

- Sao thế? Tại sao quỷ già Càn Đế còn chưa ra? Hay là . . . lão không ở trong Thần Đô?

Đông Dương Dục và Đông Dương Lăng thay đổi sắc mặt.

- Quả nhiên hắn biết!

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, chuyện ẩn khuất như vậy mà sao Lý Vô Địch chắc chắn đến thế?

Tin tức kiểu này chỉ cần xuất hiện sai lệch là sẽ chôn vùi Thập Phương Đạo Cung, nếu không chắc chắn thì tuyệt đối không xuất chiến.

Hiện tại thiên quân vạn mã của thượng cổ hoàng tộc đều nghe tin Càn Đế không ở Thần Đô, càng thêm tuyệt vọng.

Thậm chí, trực tiếp tan tác!

Mắt Đông Dương Lăng tóe lửa nhìn Đông Dương Dục chằm chằm:

- Đông Dương Dục, ngươi phản bội phụ hoàng?!!

Đông Dương Dục táo bạo nói:

- Vớ vẩn! Ta có chỗ tốt gì? Nếu phụ hoàng ngã, người bị Đạo Cung làm thịt đầu tiên là ta!

Đông Dương Lăng cẩn thận ngẫm lại, Đông Dương Dục nói có đạo lý, gã không truy cứu vấn đề này nữa.

Đông Dương Lăng nói:

- Chúng ta phải hợp sức ngăn trở Lý Vô Địch, cố chống đến khi phụ hoàng trở về, kêu quân đoàn tạm rút về kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng!

Xét cho cùng thì bọn họ gặp cảnh khốn khó như vậy chủ yếu là do ngạo mạn.

Bao gồm Càn Đế, lão vì Đế Thú khỏe lại mà to gan rời đi cũng vì tự cao đã ăn Thập Phương Đạo Cung gắt gao.

- Rút quân! Quay về kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng!

- Rút lui!

Dưới mệnh lệnh của Đông Dương Dục, quân chiến bại của hoàng tộc cuối cùng rút lui.

Nhưng Thập Phương Đạo Cung vẫn gắt gao đuổi theo cắn.

Lý Vô Địch vào sâu trong quân địch, một người đại chiến thiên quân vạn mã, cùng quân đoàn Ngọc Hoành chặn lại đường lui của đối phương.

- Ngăn lại Lý Vô Địch!

Hai huynh đệ nhận ra ngay Lý Vô Địch là mấu chốt, không giải quyết y thì không cách nào rút lui, hơn nữa cân bằng sẽ càng nghiêng.

Hai người nhanh chóng áp sát Lý Vô Địch.

Mắt Đông Dương Dục nóng cháy nói:

- Năng lực biến hóa của hắn chắc chắn tiêu hao Thánh Nguyên rất lớn, hắn giết quá nhiều người, chúng ta có cơ hội giết hắn!

Đông Dương Lăng trầm giọng nói:

- Thử xem!

Ngay khi hai người đến gần Lý Vô Địch.

Hai bóng người một già một trẻ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt họ.

Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục thay đổi sắc mặt nói:

- Bạch Mặc!

- Ngươi không cần kết giới Thập Phương Trấn Ma?

Đông Dương Dục ý thức được đối phương muốn tử chiến đến cùng.

Khi nói chuyện, đôi mắt hai người quét qua Lý Thiên Mệnh ở bên cạnh.

Đông Dương Lăng nhíu chặt chân mày:

- Làm sao bây giờ? Có Bạch Mặc ở, chúng ta không đối phó được Lý Vô Địch.

Đông Dương Dục trầm giọng nói bên tai Đông Dương Lăng:

- Lý Thiên Mệnh đi ra tìm cái chết, mặc kệ Lý Vô Địch, chúng ta bắt lấy Lý Thiên Mệnh, đây là cơ hội nghìn năm một thuở, mệnh của hắn có thể buộc Đạo Cung rút quân!

Đông Dương Lăng nói:

- Đây là hy vọng duy nhất, không ngờ Đạo Cung để lại sơ hở như vậy cho chúng ta. Ta buộc Bạch Mặc đi, ngươi lo giết Lý Thiên Mệnh, lập tức!

- Tốt!

Hai người liếc nhau một cái liền hiểu ý của đối phương.

Giây sau, Đông Dương Lăng bay thẳng đến chỗ Bạch Mặc.

- Tới đây!

Bạch Mặc chạy sang bên trái, tách chiến trường ra, Đông Dương Dục thì đã lao về phía Lý Thiên Mệnh.

Xông đến trước mặt Lý Thiên Mệnh, Đông Dương Dục chợt ngừng lại, khó tin nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi không chạy?

Đối với Đông Dương Dục thì điều này quả thực không thể tưởng tượng.

Đáp lại Đông Dương Dục là Đông Hoàng Kiếm của Lý Thiên Mệnh.

Hắn lấy ra Đông Hoàng Kiếm, nắm chặt bằng hai tay, mắt sáng như đuốc nhìn Đông Dương Dục chằm chằm,

Đôi mắt màu vàng đen tựa như hai mặt trời, màu vàng cháy bỏng, màu đen âm u.

Ba con thú bản mệnh của hắn một đường xung phong liều chết, đi tới bên cạnh hắn.

Đông Dương Dục kinh ngạc hỏi:

- Tiểu tử, ngươi làm vậy là sao?

- Dục Đế.

Lý Thiên Mệnh gọi Đông Dương Dục bằng xưng hô này là một loại trào phúng, khóe môi hắn cong lên nụ cười lạnh lùng nói:

- Hôm nay ta muốn lấy đầu của ngươi để khoe mẽ một lần.

Đông Dương Dục không dám tin tưởng lỗ tai của mình:

- Ngươi nói cái gì?!

- Ta nói, ta muốn đưa ngươi xuống địa ngục!!!

Đông Dương Dục thật sự buồn cười, gã cười khẩy một tiếng:

- Nói lời không não thế này để kéo dài thời gian phải không? Đáng tiếc, ta không mắc mưu, ngươi hãy bó tay chịu trói cho ta!

Vừa nói xong, Đông Dương Dục không gọi ra thú bản mệnh, vươn tay chộp hướng Lý Thiên Mệnh.

Ngay khi Đông Dương Dục thò tay ra, một sợi xích lấp lánh vì sao bắn ra với tốc độ khủng bố, hóa thành sao giăng dầy trời, khó thể thấy rõ, quất trúng cánh tay của Đông Dương Dục.

Bốp!

Một tiếng trong trẻo.

- A!!!

Đông Dương Dục hét thảm một tiếng, lùi ba bước, nhìn lại thì trên bàn tay đã có một vết rách sâu thấy xương, máu tuôn như suối.

Bình Luận (0)
Comment