Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 816 - Chương 816 - Trăm Năm Bất Tử, Vạn Thọ Vô Cương

Chương 816 - Trăm năm bất tử, vạn thọ vô cương
Chương 816 - Trăm năm bất tử, vạn thọ vô cương

Là sao?

Đông Dương Dục ít nhất làm Cổ Chi Đại Đế nửa năm, chẳng lẽ gã phải đối xử với tiểu bối Lý Thiên Mệnh này giống như với Bạch Mặc, Dạ Nhất hay sao?

Hiện thực nói cho gã biết đáp án.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trong Trạm Lam Hải Ngục bỗng nhiên bay ra tám vật to đụng hướng Đông Dương Dục.

Con Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh bên cạnh gã đỡ giúp, nào ngờ phát hiện đây là tám cái đầu.

- Grao!

Nó thê thảm gầm lên.

Bởi vì đây là con Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh đầu tiên bị Lý Thiên Mệnh kéo vào Trạm Lam Hải Ngục.

Tám cái đầu đều bị chém, chứng minh Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh kia đã chết.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bọn họ còn chìm trong đau thương, trong Trạm Lam Hải Ngục bộc phát ra động tĩnh càng lớn hơn.

Đông Dương Dục tức xì khói, gã không dám lên mặt trưởng bối nữa, cùng con thú bản mệnh bên cạnh mình xông vào trong nước.

Vừa đi vào, chủ nhân và chiến sủng giật mình trông thấy . . .

Con Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh thứ hai cũng bị Tam Thiên Tinh Vực cột thành bánh chưng.

Hai con cự thú đè chặt nó xuống đáy nước, hình thành hai đánh một.

Trong đó con Đế Ma Hỗn Độn bất chấp tất cả, chỉ sử dụng các loại thần thông lôi đình ném lên người Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hồn Thiên Điện Ngục và Thiên Kiếp Hỗn Độn, còn có Địa Ngục Truy Hồn Điện bộc phát trong người, khiến cự thú liên tục gào thét.

Dù bị Lam Hoang đè chặt, bị Tam Thiên Tinh Vực quấn lấy thì nó vẫn va đụng lung tung ở đáy nước, không ngừng thi triển các loại thần thông, thí dụ như một loại thần thông Khấp Huyết Ma Trảo có thể biến đôi cánh của nó thành vuốt ma to lớn, dùng đầu, móng vuốt công kích Lam Hoang và Meow Meow.

- Đi chết đi!!!

Đông Dương Dục vừa xông lên, Lý Thiên Mệnh từ bên cạnh lao ra, nhanh còn hơn gã.

Đông Hoàng Kiếm của Lý Thiên Mệnh trong tích tắc đâm vào bụng con Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh thứ hai.

Xoẹt!

Máu tươi tung toé.

Nội tạng của Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh bị Bất Diệt Kiếm Khí xông vào nuốt chửng.

Phập phập phập!

Trong người nó cơ hồ bị cắt nát bấy.

- Ư ư ư!

Con Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh thứ hai tia sáng trong mắt tán loạn, chết thảm tại chỗ, cả người mềm oặt.

Đông Dương Dục như bị sét đánh, ngẩn ra tại chỗ.

Trong mắt của gã phản chiếu thiếu niên tóc trắng vụt ngoái đầu, liếm máu dính trên mu bàn tay, híp đôi mắt màu vàng đen, cười nhạt nhìn Đông Dương Dục, nói:

- Dục Đế, từ đầu tới đuôi, ngươi đều bị ta nắm mũi dẫn đi, ta muốn hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc lấy đâu ra kiêu ngạo dám xem nhẹ đối thủ là ta đây?!

Trái tim của Đông Dương Dục bị câu nói này xé rách.

Chim lửa nói đúng, ngạo mạn làm gã trả giá đắt.

Từ Trạm Lam Hải Ngục đến Tam Thiên Tinh Vực, lại đến Huỳnh Hỏa ngăn chặn Đông Dương Dục chi viện, trong toàn quá trình gã đều bị động.

Đông Dương Dục gặp đả kích lớn nhất từ trước tới nay.

Đông Dương Dục thật sự nằm mơ cũng không ngờ mình bị một người trẻ hai mươi mấy tuổi buộc đến mức tuyệt vọng thế này, đã chết hai con thú bản mệnh.

- Lý Thiên Mệnh!!!

Đông Dương Dục giận dữ gầm lên một tiếng, âm thanh dấy lên sóng lớn, tạo thành khu vực lớn không có giọt nước ở trước mắt gã.

- Theo ta ra ngoài, ta từ từ chơi với ngươi, ta muốn đưa Dục Đế nhà ngươi lên đường ngay trước mặt tất cả tộc Cửu Minh!

Lý Thiên Mệnh vọt lên cao, hai con thú bản mệnh bên cạnh hắn cùng lao ra Trạm Lam Hải Ngục.

Tam Thiên Tinh Vực của hắn kéo xác hai con Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh ra chiến trường bên ngoài Trạm Lam Hải Ngục.

Bùm!

Lý Thiên Mệnh ném hai xác thú lên cao nghìn thước.

Thánh Thú Cổ to như vậy, nhiều người trên chiến trường đều thấy rõ.

- Đó là cái gì?

- Hình như là thú bản mệnh của Cửu điện hạ!

- Cái gì?!!!

Nhiều người thét thất thanh.

Rầm!

Xác hai con cự thú rớt xuống đất, bắn ra vô số giọt máu bay tứ phía.

Lý Thiên Mệnh đứng giữa hai con cự thú, máu bắn tung tóe nháy mắt nhuộm đỏ toàn thân của hắn, điều này khiến hắn trông càng giống như ma quỷ ra từ địa ngục.

Một con phượng hoàng lửa đáp xuống vai hắn, một chú mèo con màu đen nằm dưới chân hắn, còn có con rồng thần hai đầu lưng cõng núi cao bò ra từ Trạm Lam Hải Ngục.

Hình ảnh thị giác đánh sâu vào khiến chiến sĩ Thập Phương Đạo Cung sôi trào máu nóng, khiến thượng cổ hoàng tộc hút ngụm khí lạnh.

- Đông Dương Dục chết trận hai con thú bản mệnh!

- Đông Dương Dục không đánh lại Lý Thiên Mệnh!!!

Trong phút chốc, tin vui cuồng nhiệt truyền khắp chiến trường, quân đoàn Thất Tinh gầm rống như hăng tiết gà.

Bọn họ vốn đã sĩ khí thịnh vượng, giờ phút này càng tăng vọt lên đến đỉnh.

- Càn Đế không ở Thần Đô, hôm nay, diệt tuyệt tộc Cửu Minh của lão!

Lý Thiên Mệnh nhìn tất cả điều này.

Hắn biết, thắng mấy trận trên chiến trường đứng đầu có sức ảnh hưởng to lớn trong đại chiến cấp bậc trăm vạn.

Nếu hắn bị Đông Dương Dục tù binh thì chắc chắn sĩ khí của Thập Phương Đạo Cung sẽ rớt mảng lớn.

Bùm!

Ngay lúc này, Đông Dương Dục đã lao ra khỏi mặt nước, gã lầm lì lao thẳng về phía Lý Thiên Mệnh.

- Chết đi!!!

Đông Dương Dục đã khát máu, điên cuồng, bất chấp hết thảy.

Con Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh còn lại duy nhất ở bên cạnh Đông Dương Dục mới xông ra liền bị Lam Hoang bổ nhào bay ra ngoài.

Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh vừa bò dậy thì chim lửa lao đến trước mắt nó, Bất Diệt Kiếm Khí bộc phát bắn vào con mắt của nó.

Càng làm cho nó tuyệt vọng là Meow Meow từ trên trời giáng xuống, dẫn động vô số lôi đình đánh vào người của nó.

Phụt phụt!

Máu tươi tung toé.

Đông Dương Dục biết rõ cứ tiếp tục thế này thì ba con thú bản mệnh của gã sẽ chết hết.

Hy vọng duy nhất của gã nằm ở giết Lý Thiên Mệnh trước, ít nhất bên này sẽ là hai người đấu đơn đúng không?

Đáng tiếc, Đông Dương Dục đã sai.

Bởi vì bên cạnh Lý Thiên Mệnh còn có Khương Phi Linh.

Trường thời gian.

Thiên Chi Dực.

Tường không gian.

Những thủ đoạn này khiến Lý Thiên Mệnh có tốc độ siêu nhanh, thậm chí có thể ngăn chặn kiếm thế của đối phương.

Đôi mắt Đông Dương Dục đỏ máu, đầu óc bị lửa giận khống chế:

- Ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi chết!

Đến tận lúc này Đông Dương Dục vẫn không tiếp thụ được sự thật khiến gã tuyệt vọng.

Đáp lại Đông Dương Dục là lạnh lùng của Lý Thiên Mệnh.

Hắn một người một kiếm, xung phong không sợ, tựa như dũng sĩ thấy chết không sờn xông đến bóng dáng từng nguy nga.

Gã từng là Dục Đế cao cao tại thượng.

Còn bây giờ, gã là con mồi trong tay Lý Thiên Mệnh.

- Cung chủ, ngươi yên tâm, ta nhận ân đức của người, được người chăm sóc, hôm nay đã đến lúc ta báo đáp lại cho ngươi!

Hắn sẽ không quên, lần đầu tiên gặp mặt được nàng tặng cho ba Thần Nguyên Cổ, khiến đốm sao của Huỳnh Hỏa trực tiếp xếp vào ba hạng đầu Thần Đô. Nàng còn chỉ dẫn mình tu luyện Bất Diệt Kiếm Thể, tặng Kiếm Khí Trì cho mình!

Hắn càng không quên ánh mắt nóng rực mà không cam tâm của nàng nhìn thú bản mệnh chết trận, nàng chỉ có thể quỳ xuống dưới chân Càn Đế.

- Đông Dương Dục!!!

Vào giây phút này, Thiên Ý Đế Hoàng của Lý Thiên Mệnh lên đến đỉnh.

Trong vô hình, Lý Thiên Mệnh cảm thụ được Thần Đô này đổ nát, có vô số oan hồn đứng ở phía sau mình.

Ít nhất có trăm ức.

Bọn họ vẫn có được Thiên Ý của chúng sinh, dù rất nhỏ nhoi, dù chỉ là chút tâm nguyện cuối cùng, nhưng giờ phút này lại hội tụ trên người Lý Thiên Mệnh, hội tụ trên kiếm của hắn.

- Tội mà tộc Cửu Minh các ngươi đã phạm phải dùng con cháu diệt tuyệt để trả lại! Hôm nay ta muốn dùng máu của ngươi làm mồi dẫn, diệt nghìn thu muôn đời của Cửu Minh!!!

Bình Luận (0)
Comment