Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Chết trong Sinh Tử Kiếp là thế nào?
- Ngươi không biết rõ về Sinh Tử Kiếp cảnh à?
Lý Thiên Mệnh lắc đầu.
- Sinh Tử Kiếp cảnh là đường thành thần, tổng cộng mười hai trọng, vượt qua mười hai lần sống chết, trải qua mười hai lần kiếp nạn, mới có thể leo lên thần vị.
- Cụ thể như thế nào?
- Mười hai trọng Sinh Tử Kiếp, mỗi trọng có hai phần, một trọng là Sinh Kiếp, một trọng là Tử Kiếp. Khi Sinh Kiếp, máu thịt sức sống thịnh vượng, kéo dài tuổi thọ, một khi Tử Kiếp buông xuống, thân thể sẽ già gấp mười lần, chuyển hóa thành lực lượng. Xem như là người trẻ tuổi bước vào Tử Kiếp cũng sẽ nhanh chóng suy kiệt, nếu trước khi người chết đạo tiêu mà không thể đột phá đến Sinh Kiếp đệ nhị trọng thì sẽ mất mạng.
Lâm Tiêu Tiêu hơi kính sợ cảnh giới Sinh Tử Kiếp, nàng không sợ chết, nhưng càng cảm thấy Sinh Tử Kiếp cảnh là con đường không lối về, không thể quay đầu.
Lý Thiên Mệnh rung động hỏi:
- Tức là Sinh Tử Kiếp cảnh là phải không ngừng vào Sinh Kiếp, vào Tử Kiếp rồi lại vào Sinh Kiếp? Nếu bị kẹt ở Tử Kiếp, không đột phá được Sinh Kiếp thì sẽ già gấp mười lần rồi chết?
Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp của hắn là liên tục già gấp mười lần, nếu cộng với gấp mười lần của Tử Kiếp thì tổng cộng gấp hai mươi lần hay một trăm lần?
Tưởng tượng thôi đã cảm thấy rợn tóc gáy.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Đúng vậy, mười hai trọng Sinh Tử Kiếp, mỗi lần từ Sinh Kiếp chuyển vào Tử Kiếp, rồi từ Tử Kiếp quay về Sinh Kiếp đều là một lần lực lượng tăng vọt, cho nên mười hai trọng Sinh Tử Kiếp thật ra là hai mươi bốn cảnh giới. Trong hai mươi bốn cảnh giới thì yếu nhất là Sinh Kiếp đệ nhất trọng, mạnh nhất là Tử Kiếp thập nhị trọng, một khi vượt qua Tử Kiếp thập nhị trọng thì sẽ nghịch thiên thành thần.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vậy thì ta ngừng ở Sinh Kiếp nhất trọng, không đột phá đến Tử Kiếp nhất trọng chẳng phải là an toàn?
Vào Tử Kiếp, tuy sẽ biến mạnh nhưng già gấp mười lần thì ai chịu nổi?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Vậy sao ngươi không ở lại Cổ Chi Thánh cảnh luôn đi? Có thể sống năm trăm năm. Ai mà không muốn biến mạnh? Ai mà không muốn độ kiếp mười hai lần thành thần? Lỡ như có thể vượt qua một trọng Tử Kiếp, chuyển vào Sinh Kiếp, tất cả thọ nguyên hao tổn sẽ trở về, còn có thể biến mạnh, ai mà không muốn chứ? Cho nên, bình thường sẽ phát hiện cường giả ở Sinh Kiếp rất thoải mái, khi đã vào Tử Kiếp thì như bị lửa đốt đít.
Lý Thiên Mệnh câm nín:
- Vậy là liên tục qua lại giữa sống và chết, một chốc tăng thọ nguyên, một chốc thân thể già cả, kích thích nhỉ?
- Ừ, nếu không thì tại sao trong lịch sử Viêm Hoàng đại lục chỉ sinh ra mười vị thần? Thành thần vốn là đường nghịch thiên, muốn vượt qua tất cả thì phải siêu thoát mười hai lần sống chết.
Trong Tam Nguyên Đạo Điển không có ghi chép về Sinh Tử Kiếp cảnh.
Lý Thiên Mệnh phải cảm tạ Lâm Tiêu Tiêu, cho hắn chuẩn bị tâm lý trước khi vào Sinh Tử Kiếp cảnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tiêu Tiêu, có kiểu như vậy không? Thí dụ như một người hai mươi tuổi bước vào Sinh Tử Kiếp cảnh, từ Sinh Kiếp vào Tử Kiếp, người này vốn có năm trăm năm thọ nguyên, nhưng sau khi vào Tử Kiếp thì chỉ còn lại năm mươi năm?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Sai, tính luôn thời kỳ tu hành đỉnh cao thì kỳ thực chỉ có hai, ba mươi năm, không đột phá đến Sinh Kiếp đệ nhị trọng là chỉ có nước chờ chết. Nhưng nếu thành công, năm trăm năm sẽ trở lại.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đúng là kích thích.
- Ừ.
- Vậy nếu một trăm tuổi mới đi vào Sinh Tử Kiếp cảnh thì chẳng phải là không có hy vọng?
- Rất nhiều người sẽ lựa chọn kẹt lại ở Sinh Kiếp, không tu luyện tiếp, không vào Tử Kiếp.
Lý Thiên Mệnh hỏi một câu mà hắn rất thắc mắc:
- Thì ra là vậy. À mà nói này, cái đám người Thiên Nguyên tông tu luyện kiểu gì vậy? Hai mươi tuổi vào Sinh Tử Kiếp cảnh, bọn họ bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ hay sao?
Hiên Viên Vũ Hành mang đến nghi hoặc rất lớn cho hắn.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Không phải thế. Người của Sinh Tử Kiếp cảnh thì thân thể sẽ có chút biến hóa, ảnh hưởng đến sinh dục và truyền thừa, nếu phụ mẫu đều ở Sinh Tử Kiếp cảnh thì rất khó sinh con, xác suất rất thấp, nhưng một khi sinh ra, tố chất bẩm sinh của đứa trẻ sẽ cực kỳ cao, vừa chào đời đã có thể chất của Địa Thánh cảnh, bọn họ chỉ cần lên ba tuổi bắt đầu ngưng tụ Thiên Ý, tu luyện Thiên Ý trước, khi hoàn thành Thiên Ý cửu trọng là có thể trực tiếp mở ra con đường tu luyện cảnh giới Thánh.
- Ôi mợ, vậy cũng được? Vậy chẳng phải là tương đương với chúng ta tu luyện là bắt đầu từ Thú Mạch cảnh, còn bọn họ là từ Thiên Ý cảnh?
- Gần như vậy.
- Hơn nữa Thiên Ý cảnh của họ chỉ tu Thiên Ý, không cần Linh Nguyên?
- Không có Linh Nguyên, bọn họ có Thánh Cung bẩm sinh, khi hoàn thành Thiên Ý cửu trọng thì trực tiếp tu luyện Mệnh Tuyền.
- Quá dữ.
Lâm Tiêu Tiêu thản nhiên nói:
- Đây là lực lượng của huyết mạch, nếu không thì Sinh Tử Kiếp cảnh tuy sống chết chỉ cách một lằn ranh, nhưng vì bước vào cảnh giới này, người tu luyện vẫn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Cường giả luôn dễ dàng được đến tôn nghiêm.
Lý Thiên Mệnh nghe hiểu.
Căn bản tạo thành chín Thần Vực vượt xa Cổ Chi Thần quốc không chỉ riêng về thiên phú, tư nguyên, quan trọng hơn là truyền thừa.
Trạm Tinh Cổ Lộ, truyền thừa Thiên Ý.
Huyết mạch sinh sản, truyền thừa!
Vừa chào đời đã có thánh thể, so sánh làm quái gì nữa!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nói vậy là Thiên Nguyên tông đều là thiên tài hai, ba mươi tuổi tu thành Sinh Tử Kiếp cảnh?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Gần như vậy, nhưng loại này là đỉnh cao nhất trên đại lục, sẽ không có nhiều người. Đệ tử Thiên Nguyên hình như có khoảng năm trăm người.
- Năm trăm người?
Lý Thiên Mệnh cảm thấy dễ chịu hơn, ít ra hắn nhìn thấy hy vọng trở thành đệ tử mạnh nhất Thần Tông.
Hiện tại nếu Khương Phi Linh thu hắn làm đồ đệ thì thiếu sức thuyết phục người khác.
- Ừm!
- Đệ tử Địa Nguyên có mấy người?
- Đệ tử Địa Nguyên từ Cổ Chi Thánh cảnh đệ lục trọng trở lên thì ước chừng năm vạn người.
- Đệ tử Nhân Nguyên thì sao?
- Năm mươi vạn người.
Năm mươi vạn người này ở nơi xa xôi trong Thái Cổ Thần Vực đều xem như thiên tài.
Với cảnh giới hiện tại của Lý Thiên Mệnh, trừ Địa Nguyên tông, Thiên Nguyên tông ra vẫn đủ cho hắn lăn lộn trong thế hệ trẻ.
- Ổn định, đừng múa lụa, đi từng bước vững chắc.
Tình thế hiện tại rất tốt.
Với vốn liếng của hắn, chạm vào tài nguyên Thái Cổ Thần Tông bồi dưỡng thì sớm muộn gì cũng ngút trời vươn lên.
. . .
Trong lúc nói chuyện thì sắp đến Trạm Tinh Cổ Lộ.
Lâm Tiêu Tiêu chợt dừng bước.
- Gì thế?
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ta không muốn tranh chấp với người, cho nên đi đâu cũng bị ức hiếp, khinh thường, ngươi xác định muốn đi cùng ta?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, ta mới đến, chưa có ai hướng dẫn, nếu là nàng thì dùng tạm cũng được.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Hôm nay ngươi đụng vào người kia của Long Vũ Minh, đệ tử Thần Tông tranh đấu kịch liệt, bọn họ hảo dũng đấu ngoan, sẽ phế ngươi.
- Nàng cảm thấy ta sợ sao?
- Vậy thì tùy ngươi.