Trong phòng tu luyện.
Lâm Tiêu Tiêu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt.
- Tìm cơ hội giết hắn, tra xét bí mật của hắn.
Một giọng nói khàn khàn, khô khan từ không gian bản mệnh truyền đến.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Tại sao?
Âm thanh kia dữ tợn nói:
- Hắn giết cả nhà của ngươi! Hắn hủy mọi thứ của ngươi, không nên khiến hắn nợ máu trả bằng máu sao?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Hắn chỉ giết ca của ta, đó là ân oán giữa ba người, ta gánh vác không nổi, ta đã quá mệt mỏi, rời khỏi Diễm Đô là vì hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, làm ơn đừng nhắc lại được không? Thù hận quá nhiều, không cần tiếp tục nữa.
- Phụ thân của ngươi có ơn dưỡng dục ngươi, chẳng lẽ không có ân đức?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Phụ thân của ta không chết trên tay hắn, tất cả người trong Diễm Đô đều nói kết cục của Lôi Tôn Phủ là báo ứng, ta có thể nói cái gì? Ta cũng ruồng bỏ bản thân, làm kẻ ác sao? Ngươi tốt nhất đừng rình trộm ký ức của ta nữa, hiện tại ta sống không có ý nghĩa, ngươi khiến ta như cái xác biết đi, chờ ta làm xong việc, nên chết rồi sẽ chết, ngươi quản ta nhiều như vậy làm gì?
Âm thanh kia táo bạo nói:
- Ngươi không chết được! Ta trói buộc với ngươi cả đời, có ta ở thì ngươi có thể vươn lên, thành thần cũng chỉ là bước đầu tiên!
- À, xin lỗi, ngươi tìm nhầm người, ta không có dã tâm mà ngươi muốn.
Âm thanh kia sốt ruột nói:
- Lâm Tiêu Tiêu, đến bây giờ ngươi còn chấp mê bất ngộ sao? Ta sống trăm vạn năm, ngươi tu ý chí của ta, được một phần nghìn vạn của ta cũng đủ cho ngươi phá Sinh Tử Kiếp! Nếu không phải đẳng cấp của ngươi quá thấp thì không cần Thiên Ý Phồn Tinh của Trạm Tinh Cổ Lộ làm trung chuyển. Hiện tại chúng ta là châu chấu cột chung một chiếc thuyền, có ngày ngươi sẽ trở thành tà ma khiến chúng sinh ngước nhìn! Ngươi phải cảm tạ ta!
Lâm Tiêu Tiêu tức giận mà thống khổ nói:
- Cảm tạ ngươi giết hai người thân mà ta yêu nhất, sau đó thay thế, khiến ta làm con rối của ngươi sao? Hiện tại ta muốn giết nhất là ngươi! Mỗi lần ta tu luyện cộng sinh với ngươi đều là ác mộng, đều là phản bội chúng nó!
Âm thanh kia nói:
- Ta cho ngươi tạo hóa mà ngươi muốn giết ta? Ngươi hiếm lạ hai con thú bản mệnh phế vật vậy sao? Hiện giờ chúng ta là quan hệ cộng sinh, sao có thể gọi là con rối?
Lâm Tiêu Tiêu chảy nước mắt nói:
- Vậy ngươi hãy câm miệng lại, làm thú bản mệnh thì đừng nói nhảm nhiều. Nếu ngươi mạnh như thế thì hiện tại cần gì cùng ta tu luyện cộng sinh?
Rời khỏi Diễm Đô, Lâm Tiêu Tiêu cho rằng có thể cùng chúng nó nương tựa lẫn nhau, nhưng số phận khiến nàng cảm nhận được nỗi thống khổ mất đi Kim Vũ của Lý Thiên Mệnh.
Lâm Tiêu Tiêu rốt cuộc hiểu tức giận và thù hận của Lý Thiên Mệnh.
- Ngươi . . .!
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Vũ U, ngươi nghe cho kỹ, ta sẽ dốc hết sức vào Thiên Nguyên tông, lấy con mắt của ngươi cho ngươi, nhưng những việc khác thì ngươi không cần xen vào.
- Ngươi làm phản hả?
- Ngươi suy nghĩ nhiều, ta không có theo đuổi gì, ta không sợ làm phế vật, ta chẳng quan tâm Thái Cổ Tà Ma gì đó, ngươi không giết ta được thì đừng ép ta.
- Ngươi tội đáng muôn chết, nha đầu thối!
- Đúng vậy, rồi sao?
. . .
Hai canh giờ sau.
Lâm Tiêu Tiêu đứng dậy, đi ra xem, Lý Thiên Mệnh còn ở bên ngoài.
- Sao ngươi chưa đi?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Ta định ở lại đây.
Mặc kệ nói như thế nào thì hắn phải trông chừng nha đầu này, phòng ngừa sinh sự.
Dù sao đều là hàng xóm, chạy không được.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ta định đi Trạm Tinh Cổ Lộ tu hành, ngươi đi không?
- Đi.
. . .
Nhân Nguyên tông rất lớn.
Với tốc độ của bọn họ, ngự không bay đến lối vào Trạm Tinh Cổ Lộ cũng mất nửa canh giờ.
Lối vào nằm ở khu vực biển trong Thái Cổ Thần Tông.
Trên đường đi.
Dưới chân sóng biển cuồn cuộn, gió nhẹ phất vào mặt.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ngươi còn muốn giết người cướp báu không?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đang suy xét.
- Nói thật, ngươi không cướp đi, giết rồi là không có luôn.
Lý Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt Lâm Tiêu Tiêu, hỏi:
- Vậy ta hỏi nàng, muốn báo thù không?
- Thù gì?
- Thù của Lôi Tôn Phủ.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Ta hiện tại là người tiêu dao, đừng đề cập Lôi Tôn Phủ với ta.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ai biết nàng nói thật hay xạo, người nhẫn nhịn ngủ đông muốn báo thù đều nói giống như nàng.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Hoài nghi thì giết ta đi, vừa may giải thoát cho ta.
- Giải thoát?
Lý Thiên Mệnh nghe không hiểu hai từ này, hắn không tín nhiệm Lâm Tiêu Tiêu.
Lần này Lý Thiên Mệnh theo Lâm Tiêu Tiêu đi ra, một mặt là phán đoán mối nguy hiểm từ nàng, mặt khác là hắn xem Tam Nguyên Đạo Điển, sớm khát khao hướng về Trạm Tinh Cổ Lộ.
Tam Nguyên Đạo Điển chỉ giới thiệu đại khái, cụ thể như thế nào còn cần hắn tự mình thể nghiệm.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tiêu Tiêu, nàng đến Thái Cổ Thần Tông lâu chưa?
- Sớm hơn ngươi khoảng hai tháng.
- Đã đi Trạm Tinh Cổ Lộ vài lần?
- Mỗi ngày đều đi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Giới thiệu cho sư đệ nghe chơi.
Lâm Tiêu Tiêu giật nảy mình, quay đầu nhìn vị sư đệ này.
- Vừa rồi ngươi không phải như vậy.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Ta không quá thích không khí nghiêm túc, nói chuyện thì nên thoải mái, nhưng nếu để ta phát hiện nàng có ý đồ quỷ quái gì thì ta cười cũng sẽ làm thịt nàng.
- À.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn đằng trước, trả lời:
- Trạm Tinh Cổ Lộ là căn bản cường đại của đệ tử Thái Cổ Thần Tông, là tài nguyên tu luyện quan trọng nhất của tông môn này.
Loại tài nguyên này khác với thánh tinh, công pháp, chiến quyết, thứ này không thể dời đi.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Nghe nói Trạm Tinh Cổ Lộ là vật thần mà đệ nhất thượng thần của Thái Cổ Thần Vực lấy từ trời sao vực ngoại, bên trong tự thành một thế giới, cách cục của thế giới kia là một con đường, cứ đi thẳng về phía trước, vĩnh viễn không có cuối.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nói tiếp đi, đừng ngừng.
- Tác dụng lớn nhất của Trạm Tinh Cổ Lộ là biến người tu luyện chết trong Sinh Tử Kiếp, bao gồm Thiên Ý của Ngự Thú Sư và thú bản mệnh chuyển đổi thành Thiên Ý Phồn Tinh của Trạm Tinh Cổ Lộ, tựa như ngôi sao treo cao trên trời, chết ở đường cổ, Thiên Ý Phồn Tinh trợ giúp đệ tử hậu bối tham ngộ Thiên Ý của mình, tăng tốc độ trưởng thành của Thiên Ý.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Người may mắn có thể trực tiếp được đến Thiên Ý Phồn Tinh thích hợp với mình, tận mắt quan sát quá trình tu hành và thành quả tu hành của tiền bối. Trạm Tinh Cổ Lộ đã tồn tại hai mươi vạn năm, trong suốt thời gian này có vô số người tu luyện chết trong Sinh Tử Kiếp, Thiên Ý và kinh nghiệm tu luyện của họ thành đàn sao rực rỡ trên Trạm Tinh Cổ Lộ. Truyền thừa kéo dài là bảo đảm căn bản cho Thái Cổ Thần Tông hưng thịnh đỉnh cao, cũng là khác biệt cơ bản nhất giữa chỗ này và chỗ chúng ta.
- Nàng đã xem Thiên Ý Phồn Tinh kia chưa? Nó như thế nào?
Lâm Tiêu Tiêu đáp:
- Rất kỳ diệu, ngôi sao rơi xuống bàn tay, có thể trông thấy toàn quá trình tu luyện của vị tiền bối nào đó từ khi Thiên Ý hình thành đến chết trong Sinh Tử Kiếp, nhìn bằng thị giác đó, lỡ như là Thiên Ý thích hợp với mình thì hiệu quả rất lớn.
Nghe Lâm Tiêu Tiêu nói như vậy làm Lý Thiên Mệnh nôn nóng muốn vào trong Trạm Tinh Cổ Lộ xem ngay.