Lý Thiên Mệnh không thể không uy hiếp Lâm Tiêu Tiêu, vì hắn nhận ra sự xuất hiện của nàng là một tín hiệu khá nguy hiểm.
Lâm Tiêu Tiêu biết Lý Thiên Mệnh đến từ Cổ Chi Thần quốc, điều này không có gì, dù sao hắn được tôn thần mang đến, không sợ có người cướp Đông Hoàng Kiếm.
Mấu chốt là . . .
Lâm Tiêu Tiêu biết Khương Phi Linh!
Dù Khương Phi Linh ở trong Nhiên Linh Cung không ra ngoài, Lâm Tiêu Tiêu không thể nào gặp được nàng.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu biết Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh là người yêu, ai biết có gây ra phiền phức gì không?
Bị Lý Thiên Mệnh bức ép, Lâm Tiêu Tiêu dán sát vách tường, nàng cắn môi không nói chuyện, rèm mi run run.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:
- Kỳ ngộ nào có thể cho nàng từ Linh Nguyên cảnh trong vòng hai, ba năm bay vọt đến Thiên Chi Thánh cảnh? Lấy ra!
Lâm Tiêu Tiêu thở nặng nhọc, cần cổ bị Lý Thiên Mệnh bóp ứa máu, nhưng nàng nghiêng đầu đi, không nói chuyện.
Rầm!
Lực lượng của Lý Thiên Mệnh đè sập vách tường, vang tiếng nổ lớn, hai người cùng té vào căn phòng tu luyện tối tăm.
Lý Thiên Mệnh gằn giọng:
- Nói!
Lâm Tiêu Tiêu vẫn không nói chuyện, Lý Thiên Mệnh bóp cổ Lâm Tiêu Tiêu, xách nàng lên.
Tay Lâm Tiêu Tiêu bất lực quơ quào giữa không trung, đôi mắt đỏ máu giãy giụa nhìn Lý Thiên Mệnh, ánh nhìn tán loạn rồi lại hiện ra tuyệt vọng, như người bị đuối nước dốc hết sức vùng vẫy.
Không hiểu sao, hình ảnh này khiến Lý Thiên Mệnh nhớ cảnh Mộc Tình Tình bị treo cổ trên cửa đá.
Tim Lý Thiên Mệnh đau nhói, thả lỏng tay ra.
Rầm!
Lâm Tiêu Tiêu rớt xuống đất, bò dậy.
Nàng không chạy.
Huỳnh Hỏa chỉ một phương hướng:
- Ngươi xem bên kia.
Lý Thiên Mệnh sớm biết sâu trong phòng tu luyện có thứ gì đó, hắn cho rằng đó là thú bản mệnh của Lâm Tiêu Tiêu.
Lý Thiên Mệnh nhớ mang máng hình như là con chim ưng, còn có một con khỉ vượn hoàng kim, đều là thuộc tính lôi đình.
Nhưng mà . . .
Khi Lý Thiên Mệnh nhìn qua, giật mình phát hiện đó không phải chim ưng, cũng không phải khỉ vượn.
Trong góc tối phòng tu luyện có con thú lớn màu đen nằm rạp, vảy giáp màu đen dày nặng phủ lên toàn thân nó, đôi mắt đỏ rực ở trong bóng tối trông cực kỳ hung dữ và thô bạo, tựa như ác ma trong vực sâu.
Nhìn kỹ hơn thì thấy đây là con thú lớn màu đen giống rồng mà không phải rồng, đầu của nó giống đầu rồng nhưng mọc đầy gai xương, răng nanh thò ra ngoài miệng sắc bén như kiếm, trên cổ thon dài cũng đầy gai nhọn, thân hình to khỏe hơn rồng thần nhiều, chân sau đặc biệt thô to, móng vuốt rồng chân trước là cỗ máy giết chóc. Bắt mắt nhất là đôi cánh thịt màu đen giống như dơi, đuôi rồng mọc đầy gai xương của nó.
Lý Thiên Mệnh đang nhìn nó, nó cũng nhìn hắn.
Trực giác nói cho Lý Thiên Mệnh biết con thú lớn màu đen này nguy hiểm hơn Lâm Tiêu Tiêu rất nhiều.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Đây là cái gì?
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, âm thanh khàn khàn nói:
- Thú bản mệnh của ta.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đùa à? Nàng nghĩ ta chưa gặp thú bản mệnh của nàng bao giờ sao?
- Đã gặp, chúng nó đều chết rồi.
Ánh mắt Lâm Tiêu Tiêu mờ mịt, cực kỳ thống khổ.
Đó là ánh mắt khiến người liên tưởng hai từ: Cô độc.
- Còn nó?
Lâm Tiêu Tiêu đáp:
- Giống như ngươi, dùng khế ước Huyết Thần tìm thú bản mệnh.
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Khế ước Huyết Thần có thể tìm được thú bản mệnh trăm sao?
Tự Lý Thiên Mệnh biết khế ước Huyết Thần là Ngự Thú Sư cấp thấp cố cứu vớt thú bản mệnh, không có tác dụng thật sự.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Ngươi làm được thì tại sao ta không thể?
Lý Thiên Mệnh phớt lờ Lâm Tiêu Tiêu, hắn đi hướng thú lớn màu đen, con thú hơi ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Gần trong gang tấc!
Lý Thiên Mệnh nhìn răng bén của con thú, hỏi:
- Ngươi thực hung hãn phải không?
Nếu bàn về cảnh giới thì con thú lớn màu đen này là Thiên Chi Thánh cảnh, nhưng trên người nó có cảm giác vực sâu giống như Lâm Tiêu Tiêu, thoạt nhìn nó cho cảm giác mãnh liệt hơn.
Trong ánh mắt nóng cháy của Lý Thiên Mệnh, con thú lớn màu đen cúi đầu, kêu ư ư, lựa chọn thần phục, không dám lại nhìn thẳng hắn.
Lý Thiên Mệnh quay đầu hỏi:
- Chỉ số thông minh thực thấp?
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu đáp:
- Ừ.
Lý Thiên Mệnh xoay người lại gần:
- Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Lâm Tiêu Tiêu im lặng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nàng cảm thấy ta sẽ không giết người?
Nói thật, sát cơ của hắn ít nhất lên bảy mươi phần trăm rồi, quân tử thì không đứng dưới chân tường sắp sụp.
Trở ngại duy nhất là Lâm Tiêu Tiêu xem như một cô nương tốt, nàng khác hẳn Lôi Tôn Phủ.
Nàng thậm chí không phản kháng.
Lâm Tiêu Tiêu quyết tuyệt nói:
- Ta sẽ không nói cho ngươi ta có kỳ ngộ gì, nếu ngươi cho rằng giết ta là có thể cướp được đồ vật trên người của ta thì ngươi cứ giết đi.
Lâm Tiêu Tiêu không biết rằng nguyên nhân thật sự khiến Lý Thiên Mệnh kiêng kị nàng là vì nàng biết Khương Phi Linh.
Lý Thiên Mệnh lấy ra Cửu Dương kiếm của Lâm Tiêu Tiêu.
Nhưng hắn vẫn là do dự một chút.
Dù sao Lâm Tiêu Tiêu hiện tại không biết chân tướng là gì, có lẽ sẽ không cực đoan như vậy?
Thanh kiếm kia gác trên cổ Lâm Tiêu Tiêu lâu cỡ một khắc đồng hồ.
Lâm Tiêu Tiêu bỗng gào khóc:
- Ta rời khỏi Diễm Đô, đời này người không muốn gặp nhất là ngươi, tại sao ngươi còn xuất hiện?!
Nàng hoàn toàn tan vỡ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nàng còn không biết ngượng nói? Sao nàng bám dai như đỉa vậy?
Ánh mắt Lâm Tiêu Tiêu buồn bã nói:
- Ta có thể lựa chọn sao? Ta từ đầu tới đuôi không có cơ hội tuyển chọn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy thì đành trách số phận.
Nàng có một ít điên cuồng nói:
- Đúng vậy! Ta sớm nhận mệnh rồi! Cho nên, ngươi muốn làm cái gì thì tùy ngươi, đừng nhục nhã ta là được, cho chút tôn nghiêm đi. Ngươi nói đi chết thì ta sẽ tùy thời chết, dù sao mọi thứ nằm trong tay của ngươi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Hai, ba năm nay nàng trải qua cái gì mà biến thành như vậy?
Lâm Tiêu Tiêu giãy giụa đứng lên:
- Không liên quan tới ngươi.
Những gì muốn nói nàng đã nói, cũng không sợ chết, nàng coi như không có chuyện gì xảy ra, nên làm gì thì làm cái đó.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Nếu ngươi không giết ta thì ta phải tu luyện.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chừa mạng nàng lại hai ngày, đợi ta quan sát cái đã.
Lâm Tiêu Tiêu lướt nhanh qua, đi tới bên cạnh con thú lớn màu đen, thoạt nhìn nó biến mất bên cạnh nàng.
Điều này nói lên nó đúng là thú bản mệnh của nàng.
- Khế ước Huyết Thần?
Lý Thiên Mệnh hoang mang không đoán ra được.
- Nàng tiến bộ như vậy là vì liên quan đến thú bản mệnh này?
Lý Thiên Mệnh ngồi trên ghế đá đặt trước cửa, trong mắt phản chiếu Lâm Tiêu Tiêu thật sự tập trung tu hành.
Huỳnh Hỏa bay qua đậu trên bàn đá, hỏi:
- Mềm lòng?
- Thế thì không, xem tình huống trước mắt thì nàng không có cơ hội tiếp xúc đến Linh Nhi, nếu có dấu hiệu gì, ta lại giải quyết nàng còn kịp.
- Vậy mà không chịu thừa nhận mình mềm lòng?
- Chủ yếu là vì ta tu hành tranh đấu đến hiện tại, mỗi khi giết một người đều có ân oán thiện ác, giết người yêu cầu ý niệm thông đạt, gút mắt hiện tại sẽ ảnh hưởng ý chí và đạo của ta. Ta muốn quan sát cái đã, nhìn xem nàng rốt cuộc trải qua biến hóa gì, tình huống trước mắt còn có đường giải quyết, không cần thiết trực tiếp giết người. Hơn nữa nàng ta luôn xem như một cô nương tốt, đúng không?
Gà lửa bĩu môi nói:
- Vậy thì nhìn xem. Vì bảo vệ bình an cho mình mà không phân tốt xấu, gặp người liền giết, thà ngươi phụ người trong thiên hạ, không khiến người trong thiên hạ phụ ngươi, làm như vậy thì không giống như ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta cảm thấy thú bản mệnh của nàng có gì đó kỳ lạ.
Gà lửa nói:
- Đúng rồi, cảm giác hơi giống chúng ta.
- Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ?
- Không thể nào, nhưng rất có thể là thứ gì khác.
- Ừm.
- Vậy đó là thứ gì?
- Sao lão tử biết!