Phó Bác cười nói:
- Bắt giữ nàng, mang đi Thẩm Phán Điện. Làm đệ tử của Thái Cổ Thần Tông mà đi làm hoạt động bắt gà trộm chó, thật là mất mặt. Phỏng chừng Thẩm Phán Điện thẩm tra xác minh rồi sẽ ném ngươi ra Thần Tông, đến từ đâu thì xéo về nơi đó.
Mọi người cười vang,
Cười xong rồi cả đám vẻ mặt hung ác, xông lên định bắt giữ thiếu nữ áo đen.
Ngay lúc này!
Thiếu nữ áo đen lấy ra một thanh trường kiếm màu lửa đỏ, trên trường kiếm khảm chín viên đá quý giống chín mặt trời nóng cháy, thân kiếm rực lửa không ngờ có chín mươi chín sợi thánh thiên văn, có thể so với Tam Thiên Tinh Vực của Lý Thiên Mệnh.
Thứ này quả nhiên là bảo bối, hèn gì khiến người mắt đỏ.
Trong Thái Cổ Thần Tông, dường như thánh thú binh chín mươi chín sợi thánh thiên văn không đáng là gì, nhưng ở trong tay Nhân Nguyên tông thì tuyệt đối là bảo bối.
Thiếu nữ áo đen nói:
- Cầm lấy đi, đừng đến làm phiền ta.
Phó Bác không vội nhận lấy Cửu Dương kiếm, đứng ở trước mặt thiếu nữ áo đen, híp mắt trên cao nhìn xuống nàng:
- Sớm biết điều thì tốt rồi, nhưng ta muốn hỏi nàng một câu, có gia nhập Long Vũ Minh không? Lâm Tiêu Tiêu, nàng vào Thần Tông hai tháng nay, liên tục phá ba trọng cảnh giới, tốc độ thực kinh người, ta mời nàng là thật sự coi trọng nàng, không có ý gì khác.
Thiếu nữ áo đen ngước đầu lên, giọng lạnh lùng hỏi:
- Nếu ta gia nhập vào thì sẽ cùng các ngươi đi rèn luyện, tiếp đó tìm cơ hội kiếm chỗ vắng người rồi khi nhục ta, đúng không?
Phó Bác ngây ra, sau đó không biết nên nói cái gì:
- Nói này, nàng lẻ loi một mình, giống như súc sinh, bề ngoài hơi xinh thì thôi di, thông minh như vậy làm chi?
Bả vai thiếu nữ áo đen run lên, hình như rất khó chịu.
Lý Thiên Mệnh không nhìn được.
Không phải hắn có lòng đồng tình, mà là trong lòng hắn sốt ruột muốn biết đáp án.
Những người này ở đây là làm lãng phí thời gian của hắn.
- Thái Cổ Thần Tông đúng là khủng thật, Phó Bác này phỏng chừng hai mươi mấy tuổi mà đã có thực lực ngang ngửa cung chủ.
Lý Thiên Mệnh phỏng chừng đây mới là trình độ trung bình của đệ tử Thái Cổ Thần Tông, Hiên Viên Vũ Hành xem như thiên tài đứng đầu đại lục, tựa như vị thần đối với Phó Bác.
Nhân Nguyên tông xác thực thích hợp Lý Thiên Mệnh, ít nhất tại chỗ này, hắn còn có quyền lên tiếng.
Mấy kẻ theo đuôi của Phó Bác đều là Thiên Chi Thánh cảnh, Lý Thiên Mệnh không thèm để vào mắt.
Lúc này!
Phó Bác đang định vươn tay giật lấy Cửu Dương kiếm trong tay thiếu nữ áo đen.
Đột nhiên một tia sáng sao vụt qua.
Keng!
Phó Bác bị buộc lùi mấy bước, trước mắt trống rỗng, Cửu Dương kiếm đã không thấy đâu.
Thịt đến bên miệng bỗng bay mất, Phó Bác sắc tức giận quát:
- Kẻ nào?!
Mấy người bên cạnh Phó Bác sớm hơn trông thấy một thiếu niên tóc trắng từ trên tường cao nhảy xuống, cướp đi Cửu Dương kiếm.
Bọn họ quát lớn, xông lên.
Lý Thiên Mệnh bỗng vung Tam Thiên Tinh Vực, thoáng chốc ánh sáng sao lấp lánh, Cửu Thiên Ngân Hà Quyết xé gió quất vào miệng mấy người kia.
Chát chát chát!
Mấy tiếng trong trẻo, từng tiếng hét thảm, mấy người kia ngã trên mặt đất, trên mặt đều là vết máu hằn sâu, bị quết méo miệng.
Phó Bác trợn to mắt hổ, lộ tia sáng hung hăng:
- Thiên Chi Thánh cảnh, dám đến tìm cái chết? Ngươi có biết ta không?
Phó Bác tiến lên trước một bước, xông thẳng về phía Lý Thiên Mệnh đè ép.
Ba cảnh giới Thánh, dù là Địa Thánh, Thiên Thánh hay Cổ Thánh đều dùng đẳng cấp sinh mệnh và hơi thở máu thịt, nhìn liền phân biệt được ngay.
Đối với Phó Bác là Cổ Chi Thánh cảnh thì gã chẳng thèm quan trọng Lý Thiên Mệnh cụ thể là Thiên Thánh thứ mấy trọng.
Trong “pháp quy tông môn” có quy định được phép tranh đấu trong phạm vi Thần Tông.
Mặc kệ là Đông Hoàng tông hay Thập Phương Đạo Cung đều không cho đệ tử tùy tiện tranh đấu, không ngờ Thần Tông cho phép đệ tử xích mích có thể đánh nhau, đủ thấy dân phong nơi này hung hãn.
- Thanh kiếm này không tệ.
Khoảnh khắc Phó Bác vọt tới, Lý Thiên Mệnh cầm Cửu Dương kiếm đột nhiên đâm ra.
Keng!
Vạn Kiếp Kiếm bắn ra từ Cửu Dương kiếm, một kiếm khí bảy màu thoạt nhìn bắn về phía mặt Phó Bác.
Phập!
Phó Bác kêu thảm một tiếng lăn lộn dưới đất, ngực bị kiếm khí đâm thủng, máu thịt nhầy nhụa, sâu thấy xương.
Lúc mới tu thành công Vạn Kiếp Kiếm, Lý Vô Địch phải sử dụng Huyết Ma Biến mới đỡ nổi.
Một kiếm hạ gục Phó Bác không hề khó khăn.
Lần trước giao chiến với Càn Đế, khi Luân Hồi Kính vỡ nát, Thiên Ý Đế Hoàng của Lý Thiên Mệnh điên cuồng lớn lên, cực kỳ gần sát Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng.
Trong nửa tháng lên đường đi Tử Linh Thiên Tiệm, Lý Thiên Mệnh đã chính thức đột phá cảnh giới đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng.
Hiện tại, cho dù không có Khương Phi Linh thì Lý Thiên Mệnh xử Phó Bác Cổ Thánh cảnh đệ nhất trọng dễ như trở bàn tay.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Xéo.
Phó Bác bò dậy, kinh sợ nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Ngươi tên là gì?
Trong lòng Phó Bác biết rõ, nếu Lý Thiên Mệnh không thu tay về thì một chiêu vừa rồi có thể xuyên qua ngực của gã, khiến gã chết không kịp ngáp.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đi không đổi tên, ngồi không sửa họ, ta tên Lâm Phong.
Phó Bác đứng lên, sắc mặt liên tục thay đổi:
- Được, ta ghi nhớ, chờ xem! Đi!
Phó Bác mang theo mấy kẻ theo đuôi, ánh mắt hung ác lui ra ngoài, trước khi đi còn nhìn chằm chằm Lý Thiên Mệnh.
Sau khi ra ngoài.
Phó Bác độc ác nói:
- Điều tra rõ cho ta bối cảnh của Lâm Phong này, nếu sau lưng không có người thì hãy giết hắn cho ta.
Tay sai đau đầu nói:
- Sư huynh Phó Bác, có quá nhiều người tên Lâm Phong, trong Nhân Nguyên tông có ít nhất ba trăm người, làm sao điều tra?
- Ngu, Lâm Phong kế bên Lâm Tiêu Tiêu!
- Rõ!
. . .
Trong đình viện.
Một con phượng hoàng nhỏ rực lửa đứng trên vai Lý Thiên Mệnh, tay hắn cầm Cửu Dương kiếm, bàn tay vuốt ve thân kiếm, hai con mắt màu đen và vàng nhìn chăm chú vào thiếu nữ áo đen ở trước mặt mình thật lâu.
Đối phương thụt lùi năm bước, sau gáy đụng vào bức tường, đôi mắt đỏ rực ngơ ngác nhìn Lý Thiên Mệnh.
Nàng hé môi son nhưng không phát ra tiếng, ngón tay thuôn dài bấu vách tường, móng tay đâm vào tường, căng thẳng tạo thành vết cào.
Lý Thiên Mệnh xác định mắt của nàng đã đổi màu, thậm chí có thể nói là khí chất hoàn toàn đổi khác.
Từ một tiểu cô nương bình thường, tiểu mỹ nhân bại hoại, trổ mã thành mỹ nhân thật sự, nàng vẫn nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn ngây thơ vô hại, nhưng hiện tại trên người của nàng toát ra khí chất kỳ dị khó tả, tựa như . . . vực sâu.
Đúng vậy, Lý Thiên Mệnh cảm giác con mắt đỏ rực của nàng tia nhìn tán loạn, cảm giác mờ mịt, giãy giụa, âm thanh trống rỗng, chán nản, tựa vực sâu.
- Lúc ta mới gặp nàng thì nàng mười lăm tuổi, hiện tại nàng đã lớn.
Lý Thiên Mệnh đi hướng nàng, ánh mắt nóng cháy giao nhau với đôi mắt của nàng.
Lâm Tiêu Tiêu run nhè nhẹ, nàng dựa vào vách tường, không ngừng né qua bên cạnh.
Giọng của nàng tĩnh lặng mà khó tin hỏi:
- Tại . . . tại sao ngươi ở chỗ này?
- Câu này nên là ta hỏi nàng, Lâm Tiêu Tiêu, tại sao nàng ở đây?
Khi Lý Thiên Mệnh nói chuyện, Cửu Dương kiếm sượt qua cổ nàng, keng một tiếng cắm vào tường, để lại một vệt máu trên cần cổ trắng nõn.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Lý Thiên Mệnh, ta hiểu rồi, ngươi có thể chuyển bại thành thắng, ngóc đầu trở lại trong Diễm Đô là bởi vì ngươi được tạo hóa kinh thiên, đủ để ngươi trong vòng ba năm đi tới Thái Cổ Thần Tông tu hành.
- Nàng rất giỏi đoán, vậy còn nàng? Nàng dựa vào cái gì đi vào nơi này?
Lý Thiên Mệnh vươn tay bóp cổ Lâm Tiêu Tiêu, đôi mắt như vòng xoáy, màu vàng chói mắt, màu đen âm u.