Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 848 - Chương 848 - Tha Hương Gặp Cố Nhân (Tt)

Chương 848 - Tha hương gặp cố nhân (tt)
Chương 848 - Tha hương gặp cố nhân (tt)

Sau đó.

Kiếm Vô Ý mang theo hắn một đường đi ra ngoài.

Xem ra, Nhân Nguyên tông hẳn là tông môn nằm ở vòng ngoài cùng trong ba tông môn, nơi đông người nhất, tài nguyên ít nhất.

Kiếm Vô Ý đột nhiên hỏi:

- Có phải ngươi muốn đi Thiên Nguyên tông?

Lý Thiên Mệnh trả lời thẳng thắn:

- Hơi hơi.

Kiếm Vô Ý nói:

- Đệ tử Thiên Nguyên của Thiên Nguyên tông tiêu chuẩn là đến Sinh Tử Kiếp cảnh, ngươi kém quá xa, dù đi vào cũng sẽ bị thiên tài bao phủ, sẽ bị hù chết. Tuy nhiên ta không biết rõ tôn thần nói ngươi có thiên phú là nằm ở đâu, nhưng tôn thần đã nói thì chắc chắn có đạo lý riêng. Ngươi hãy đi từng bước, bây giờ Nhân Nguyên tông mới là chỗ thích hợp với ngươi nhất, tôn thần đã giao ngươi cho ta thì ta phải chịu trách nhiệm với ngươi.

- Cảm tạ tông chủ.

Lý Thiên Mệnh đã thầm hiểu đại khái.

Đệ tử Sinh Tử Kiếp cảnh?

Lý Thiên Mệnh không cảm giác nhụt chí, ngược lại bùng nổ quyết tâm cực lớn.

Ở Cổ Chi Thần quốc, hắn đã thiên tài vô địch cõi đời, hơi bị cô đơn, không thấy con đường mới.

Bây giờ thì hắn hoàn toàn điên cuồng, hăm hở xông về phía trước!

Theo Nhân Nguyên tông vọt tới Thiên Nguyên tông cần bao nhiêu thời gian?

Lý Thiên Mệnh cảm giác sẽ không quá lâu.

. . .

Sau khi đưa Lý Thiên Mệnh đến Nhân Nguyên tông, Kiếm Vô Ý cho hắn một lệnh bài.

Kiếm Vô Ý nói:

- Nếu có việc gì không giải quyết được thì lệnh bài này có thể dàn xếp tất cả.

Lý Thiên Mệnh lần nữa cảm tạ.

Đương nhiên, đây là Khương Phi Linh sắp đặt để Kiếm Vô Ý đừng coi thường Lý Thiên Mệnh.

Kiếm Vô Ý nói:

- Ngươi hãy làm quen tông môn trước, bình ổn tâm tình tại đây đã, qua một thời gian ta sẽ đến nhìn xem, cho ngươi một số thứ cần thiết.

Kiếm Vô Ý nói đúng, mới đến, yên ổn là trên hết.

Khi Kiếm Vô Ý đi, để lại ba quyển sách cho Lý Thiên Mệnh, theo thứ tự là Tông Môn Đạo Quy, Phù Sinh Chí, Tam Nguyên Đạo Điển.

Quyển sách đầu tiên, ghi chép môn quy của Thái Cổ Thần Tông, có hàng trăm điều, Thái Cổ Thần Tông dặn phải học thuộc lòng mỗi điều.

Quyển sách thứ hai ghi các loại thiên tài địa bảo, động thiên phúc địa, kỳ môn dị thú trên Viêm Hoàng đại lục, quả thực là bách khoa toàn thư, Khương Phi Linh thích nhất!

Cuốn thứ ba thì quan trọng nhất với Lý Thiên Mệnh.

Nó giới thiệu tất cả về Thái Cổ Thần Tông, bao gồm các loại thưởng phạt, bí cảnh, rèn luyện, có cả đẳng cấp của đệ tử, của trưởng bối, chức vị các nơi vân vân.

Xem hết quyển sách này, trên cơ bản đã nắm rõ Thái Cổ Thần Tông như lòng bàn tay.

Lý Thiên Mệnh bình tĩnh lại, hắn ở trong nhà mới của mình, đình viện của đệ tử Nhân Nguyên, đọc xong ba cuốn sách, biến thành người địa phương.

Rất nhiều thắc mắc trong nháy mắt giải quyết dễ dàng.

- Xem ra mình cần đến Sinh Tử Kiếp cảnh, trở thành đệ tử Thiên Nguyên mới có thể tiếp xúc đến Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.

Đúng là gánh nặng đường xa.

Phương Thanh Ly không trực tiếp xếp Lý Thiên Mệnh vào Thiên Nguyên tông thật ra là có lý do, hắn là Thiên Chi Thánh cảnh, đi Thiên Nguyên tông hoàn toàn là tự chuốc khổ.

Lý Thiên Mệnh phán đoán tình hình hiện giờ, nếu như Khương Phi Linh trực tiếp giúp hắn lấy Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn sẽ là mạo hiểm cực kỳ lớn.

Bởi vì đó là ma vật tai họa thương sinh.

Nếu Khương Phi Linh lấy ra giao cho Lý Thiên Mệnh, chẳng phải là điên rồi?

- Con đường cần đi từng bước, nhưng mình có thể tăng tốc.

Xem xong ba quyển sách, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn bình tâm lại.

Tiếp theo chỉ việc tu luyện.

Lý Thiên Mệnh ngồi xếp bằng trên tảng đá trong đình viện, đang chuẩn bị nhập định.

Đúng vào lúc này, cách vách bỗng rộ tiếng ồn ào.

- Lâm Tiêu Tiêu, ngươi dám can đảm ăn cắp báu vật của phó Bác sư huynh, chúng ta phải bắt ngươi đưa đến Thẩm Phán Điện ngay!

Lý Thiên Mệnh buồn cười:

- Lâm Tiêu Tiêu? Sao không lấy tên là Lâm Tiêu Đình luôn đi?

Mới đến Thái Cổ Thần Tông, Kiếm Vô Ý tùy tiện sắp xếp chỗ ở đệ tử cho mình, hàng xóm kế bên tên Lâm Tiêu Tiêu?

Lý Thiên Mệnh còn nhớ tiểu cô nương kia, sau khi Lôi Tôn Phủ bị hủy diệt thì nàng bỏ nhà ra đi, đi xa xứ.

- Nếu nàng có thể chạy đến Thái Cổ Thần Tông thì ta sẽ gọi nàng là nương!

Huỳnh Hỏa đang bơi ngửa trong ao nước trong đình viện.

Đình viện chỗ ở của đệ tử không thua gì phủ đệ Tinh Tướng, đủ cho Lam Hoang chạy như điên trong này.

Lý Thiên Mệnh không suy nghĩ nhiều, trên Viêm Hoàng đại lục có vô số chúng sinh, nhiều người trùng tên.

Hắn tiếp tục tu luyện.

Nhưng cách vách càng lúc càng ồn ào.

Thái Cổ Thần Tông không kiểm soát nghiêm khắc tranh chấp giữa đệ tử với nhau, đặc biệt là Nhân Nguyên tông.

Tam Nguyên Đạo Điển ghi chép, số lượng đệ tử Nhân Nguyên tông nhiều gấp mười lần Địa Nguyên tông, gấp nghìn lần Thiên Nguyên tông, hậu duệ con cháu của thế lực các phương Thái Cổ Thần Vực đều tu hành tại đây.

- Phó Bác, Cửu Dương Kiếm này là ta lấy được trong Trạm Tinh Cổ Lộ, dù có đi Thẩm Phán Điện cũng sẽ không vào tay của ngươi.

Đây là một giọng nữ hơi trong trẻo, mang chút ủ rũ.

Lý Thiên Mệnh ngây ra.

Huỳnh Hỏa sững sờ tại chỗ.

Nói đến thật lạ, trên thế giới này có nhiều người như vậy, thậm chí có vô số người mặt mũi giống nhau, nhưng đôi khi rất dễ phân biệt từ giọng nói, ngữ điệu nói chuyện và cảm giác.

- Đệt!

Gà lửa thộn mắt ra, bay qua bên bờ tường, Lý Thiên Mệnh theo sau.

Một người một gà đều hơi khó tin.

Cả hai nằm sấp trên tường cao nhìn đình viện kế bên.

Chỉ thấy có mấy nam nữ đứng trước cửa đình viện, bọn họ đứng thành hình quạt bao vây một thiếu nữ áo đen.

Dẫn đầu là một nam nhân cao to vạm vỡ, cao hơn thiếu nữ một cái đầu, mặt mày tục tằng, khoanh tay trước ngực, khóe môi treo nụ cười nhạt khó coi.

Gã không nói chuyện, để mấy nam nữ bên cạnh mình liên tục tạo áp lực với thiếu nữ.

Từ phương hướng của Lý Thiên Mệnh chỉ có thể trông thấy bóng lưng của thiếu nữ, nhưng bóng lưng kia rất quen thuộc.

Tên, âm thanh cộng thêm bóng lưng, trên cơ bản có thể kết luận ra một người.

- Sao có thể? Lúc Tiêu Tiêu rời khỏi Diễm Đô chỉ có Linh Nguyên cảnh, nàng cùng lắm chỉ có thể loanh quanh trong Đông Hoàng Cảnh, làm sao có thể đi tới Thái Cổ Thần Tông?

Nói thật ra Lý Thiên Mệnh đã hóa đá.

Hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ Diễm Đô một đường giết tới Thái Cổ Thần Tông đã xem như kỳ tích.

Lâm Tiêu Tiêu dựa vào cái gì?

Nỗi lòng Lý Thiên Mệnh thay đổi mạnh, sắc mặt liên tục thay đổi.

Gà lửa táo bạo nói:

- Chắc không phải là nàng! Kêu nàng xoay người lại cho lão tử xem thử, lão tử không tin!

Lý Thiên Mệnh kiềm nén nỗi lòng thắc mắc:

- Nhìn xem đã.

Trong đình viện.

Nam nhân vóc dáng vạm vỡ có tên là Phó Bác rốt cuộc mở miệng nói:

- Ta lấy được Cửu Dương Kiếm, ta có năm nhân chứng có thể chứng minh ngươi lẻn vào chỗ của ta ăn cắp, chứng cứ vô cùng xác thực. Lâm Tiêu Tiêu, ngươi đừng hòng cố cãi, đi Thẩm Phán Điện, tự nhiên có người công chính đối đãi với ngươi.

Phó Bác nói xong, mấy người khác cùng cười.

Thiếu nữ áo đen nói:

- Phụ thân của ngươi là trưởng lão của Thẩm Phán Điện, đương nhiên sẽ công chính với ngươi.

Phó Bác nhìn thiếu nữ từ trên xuống dưới, nhếch mép cười nói:

- Biết thì tốt rồi, lôi kéo ngươi vào Long Vũ Minh là đã cho ngươi mặt mũi, còn ở đây giả vờ thanh cao. Không có gốc rễ mà muốn lăn lộn trong Thái Cổ Thần Tông, cứ ương bướng như vậy sớm muộn gì sẽ bị người chơi chết.

Thiếu nữ áo đen cúi đầu, không nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment