Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 847 - Chương 847 - Tha Hương Gặp Cố Nhân

Chương 847 - Tha hương gặp cố nhân
Chương 847 - Tha hương gặp cố nhân

- Tôn thần tại thượng, chúng ta cáo lui.

Trên Hiên Viên Thần Điện, các vị cường giả khom lưng lui lại, mãi khi ra đại điện mới dám quay người.

Phương Thanh Ly nói:

- Nhân Nguyên tông chủ xin dừng bước.

Trong Hiên Viên Thần Điện, một nam nhân áo lam vội vàng đứng lại, nói:

- Tôn thần có gì sai bảo, Kiếm Vô Ý muôn lần chết không từ.

- Kiếm tông chủ nói quá lời.

Phương Thanh Ly khẽ mỉm cười một cái, sau đó hỏi ý Khương Phi Linh:

- Tôn thần, Nhân Nguyên tông chủ chấp chưởng Nhân Nguyên tông, thích hợp cho Lý Thiên Mệnh tu hành, hãy để hắn mang Lý Thiên Mệnh đi Nhân Nguyên tông tu hành được chứ?

Khương Phi Linh mím môi.

Thật ra nàng muốn giữ Lý Thiên Mệnh bên cạnh mình.

Nhưng một thượng thần mà giữ một đệ tử Thiên Chi Thánh cảnh tu luyện ở trong Nhiên Linh Cung mà không phải ai đều được phép vào thì có phải là hơi kỳ lạ không?

Thịnh hội hôm nay cũng khiến Khương Phi Linh nhận ra một vấn đề.

Đó là . . .

Tuyệt đối không thể để lộ ra sai sót gì về thân phận của Hiên Viên Hi.

Có sai sót gì thì rắc rối to.

Hiện tại Khương Phi Linh trí nhớ hỗn loạn, không biết nhiều về Thái Cổ Thần Tông, có nhiều thứ không xác định, tùy tiện giữ Lý Thiên Mệnh lại bên cạnh mình thì rất nguy hiểm.

Dù sao theo lẽ thường, một người bình thường từng trợ giúp nàng trọng sinh, với thân phận và tư lịch của Hiên Viên Hi thì cho khen thưởng là được rồi, khoa trương hơn một chút, sai người che chở, bồi dưỡng là quá đủ.

Nhưng nếu giữ ở bên người, sống chung một phòng, hơn nữa còn có nam nữ khác nhau, đây không phải điều thượng thần nên làm.

Phương Thanh Ly đặt câu hỏi bất thình lình, Khương Phi Linh không kịp nghĩ nhiều, nàng bản năng cảm giác lúc này mà không cố kiềm chế thì sẽ rất nguy hiểm.

Khương Phi Linh lên tiếng:

- Được thôi, ngươi tên là Kiếm Vô Ý đúng không?

Mắt Kiếm Vô Ý nóng cháy nói:

- Đúng vậy thưa tôn thần.

Khương Phi Linh nói:

- Thiếu niên kia giúp ta trọng sinh, có ơn với ta, ta giao cho ngươi, không thể bạc đãi hắn, nếu để xảy ra chuyện gì thì ta sẽ hỏi tội ngươi.

Kiếm Vô Ý còn không biết các nàng nói tới ai, nhưng vẫn hứa:

- Tuân lệnh!

Khương Phi Linh nói:

- Ta ban hai món bảo bối cho hắn, đừng để bị người cướp lấy. Về việc khác, không cần ưu ái quá nhiều, để tự hắn trưởng thành.

Kiếm Vô Ý lại gật đầu:

- Rõ!

Kiếm Vô Ý biết hôm nay tôn thần ít nói, có một nửa lời nói liên quan thiếu niên không biết từ đâu ra này.

Kiếm Vô Ý không thể không coi trọng Lý Thiên Mệnh.

Kỳ thật . . .

Khương Phi Linh đã nhận ra chính mình nói nhiều, cho nên mới bổ sung câu cuối.

Vậy thì Kiếm Vô Ý, Phương Thanh Ly sẽ tự động hiểu thành Khương Phi Linh biết ơn, người đã thành thần mà còn có loại phẩm chất này thì rất đáng quý.

Sau khi nói xong, Khương Phi Linh vẫn cảm thấy khó chịu.

Cứ tiếp tục thế này thì chẳng phải là rất khó gặp mặt nhau sao?

Nàng không chịu nổi!

Thế là Khương Phi Linh thử mạo hiểm một chút, thản nhiên nói:

- Trên người Lý Thiên Mệnh có tiềm lực thiên phú không kém, ngươi nói với hắn, nếu ngày nào đó hắn có thể trở thành đệ tử mạnh nhất Thái Cổ Thần Tông thì ta sẽ tự mình thu hắn làm đồ đệ. Trước đó, ta sẽ truyền dạy công pháp, chuẩn hắn một tháng qua gặp ta một lần.

Kiếm Vô Ý và Phương Thanh Ly liếc nhau:

- Tôn thần thu đồ đệ?

Tuy Phương Thanh Ly đã nghe Khương Phi Linh nói một lần, bây giờ vẫn bị rung động.

Đồ đệ của thượng thần, đó là ước mơ của các thiên tài trên toàn bộ Viêm Hoàng đại lục.

Nói thật, thu đồ đệ chỉ là che giấu tai mắt người, Khương Phi Linh đơn giản là muốn gặp mặt nhau. Thật ra nàng muốn cách mười ngày một lần, nhưng nàng kiềm lòng lại, vì an toàn, nhẫn tâm đổi thành một tháng.

Khương Phi Linh khóc không ra nước mắt.

Nàng không thèm tu luyện trong Nhiên Linh Cung gì đó, nàng muốn được ôm ngủ.

Đừng nhìn nàng hiện tại vẻ mặt bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sớm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé Phương Thanh Ly thành mấy mảnh.

Nếu không phải tại Phương Thanh Ly thì bọn họ đại khái có thể tạm thời không dùng thân phận Hiên Viên Hi.

Hại bọn họ hiện tại gặp mặt mà phải lén lút.

Lý Thiên Mệnh ở bên ngoài cũng muốn hộc máu.

“Thái Cổ Thần Tông chết tiệt này, hại chúng ta yêu xa!”

Lý Thiên Mệnh biết ý đồ của Khương Phi Linh, nàng đã làm rất tốt.

Hiện tại mới đến, ưu tiên ổn định cục diện đã, chờ sau này quen thuộc Thái Cổ Thần Tông, lấy thân phận của nàng, muốn triệu kiến Lý Thiên Mệnh chỉ cần nói một tiếng.

Khương Phi Linh cố nén tâm tình muốn gặp mặt Lý Thiên Mệnh, để Phương Thanh Ly mang nàng đi Nhiên Linh Cung.

. . .

Bên ngoài Hiên Viên Thần Điện.

- Ta hơi tò mò, thiên phú tuyệt thế của ngươi giấu ở nơi nào?

Bên người bỗng nhiên truyền đến một âm thanh, Lý Thiên Mệnh nhìn lại, là Hiên Viên Vũ Hành.

Lý Thiên Mệnh chỉ vào vùng tam giác, nheo mắt nói:

- Giấu ở chỗ này, ngươi tin không?

- A.

Hiên Viên Vũ Hành không thèm nhìn Lý Thiên Mệnh nữa.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Bởi vì ngươi đẩy ta một cái, suýt bị tôn thần lấy mạng cho nên ôm lòng mâu thuẫn với ta phải không?

Hiên Viên Vũ Hành nói:

- Ngươi sao? Ngại quá, ta chỉ có thể nói, Thiên Chi Thánh Cảnh, còn không có tư cách này đó, cỡ như ngươi là cảnh giới năm ta lên tám tuổi.

- Tám tuổi?

Hèn gì vênh váo như thế, quái vật gì đây?

Lý Thiên Mệnh rất khó hiểu, chẳng lẽ bọn họ tu luyện từ trong bụng mẹ?

Hiên Viên Vũ Hành thản nhiên nói:

- Lý Thiên Mệnh, cố gắng lên, ta chờ xem ngươi trở thành đệ tử mạnh nhất Thái Cổ Thần Tông.

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Ta đã hiểu, ngươi thấy khó chịu vì tôn thần có ý thu ta làm đồ đệ?

Hiên Viên Vũ Hành mím môi, bỏ đi thẳng, không muốn trả lời câu hỏi của Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh nói với theo bóng lưng của Hiên Viên Vũ Hành:

- Đúng là tôn thần xem trọng ta, ngươi cứ việc giận, dù sao sẽ có ngày ta cũng đẩy nhẹ ngươi lại.

Bả vai Hiên Viên Vũ Hành run nhẹ, phỏng chừng bị chọc buồn cười.

Sau khi Hiên Viên Vũ Hành rời đi, một nam nhân áo lam xuất hiện ở trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Người này mày kiếm mũi ưng, toàn thân như một thanh trường kiếm lộ rõ mũi nhọn, nhất là ánh mắt kia, tựa như có ngàn vạn kiếm khí hội tụ.

Lý Thiên Mệnh mới gặp qua phượng hoàng màu xanh, nhưng hắn cảm giác nam nhân mặc áo lam này đáng sợ hơn Phương Thanh Ly nhiều, ít nhất ánh mắt của người này đâm đau tận xương.

- Thiên Chi Thánh cảnh?

Người này thấy Lý Thiên Mệnh thì sửng sốt.

Có lẽ vì người này cảm thấy người khiến tôn thần dặn dò nhiều như vậy ít ra nên là cấp bậc thiên tài đứng đầu Thái Cổ Thần Tông.

Lý Thiên Mệnh cung kính nói:

- Vãn bối Lý Thiên Mệnh, gặp qua Nhân Nguyên tông chủ.

Tuy Kiếm Vô Ý khó hiểu nhưng lười suy nghĩ nhiều:

- Ừm, người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng. Theo lời dặn của tôn thần, ta dẫn ngươi đi Nhân Nguyên tông tu luyện.

Lý Thiên Mệnh gật đầu:

- Vâng.

- Vậy hãy đi theo ta.

Kiếm Vô Ý chắp tay sau lưng, ngự không phi hành.

Lý Thiên Mệnh theo sau lưng, hắn quay đầu nhớ kỹ đường đi, về sau hắn sẽ thường xuyên trở về tìm Khương Phi Linh.

Kiếm Vô Ý hỏi:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi xuất thân chỗ nào?

Lý Thiên Mệnh tự biên tự diễn nói:

- Không biết nữa, ta không phụ không mẫu, từ nhỏ lang thang khắp nơi.

Kiếm Vô Ý nói:

- Vậy ngươi vẫn rất may mắn, một bước lên trời. Nhân Nguyên tông có nhiều đệ tử giống như ngươi, nhưng trên cơ bản cả đời cũng không có cơ hội gặp ta, càng đừng nói đến gặp tôn thần.

Lý Thiên Mệnh gật đầu:

- Ừm.

Kiếm Vô Ý nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm, hỏi:

- Ngươi làm cách nào trợ giúp cho tôn thần?

Lý Thiên Mệnh trả lời trôi chảy:

- Việc này liên quan đến chi tiết trọng sinh của tôn thần, tôn thần không cho nói.

- À, hiểu rồi.

Ngay lúc này.

Oong!

Phương xa bỗng có một ma khí huyết tinh tận trời, cuốn lấy mây mù linh khí, chớp mắt nhuộm đỏ nửa bên chân trời, gió âm ập đến.

Kiếm Vô Ý nhướng mày.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Tông chủ, đây là cái gì vậy?

Kiếm Vô Ý thuận miệng nói:

- Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn bên dưới Thiên Nguyên Đỉnh.

- Thiên Nguyên Đỉnh?

Lý Thiên Mệnh đại khái hiểu, Thái Cổ Thần Tông dường như chia ra ba tông môn Nhân Nguyên tông, Địa Nguyên Tông cùng Thiên Nguyên tông.

Thứ gọi là Thiên Nguyên Đỉnh phải chăng nằm ở Thiên Nguyên tông?

Bình Luận (0)
Comment