Phượng hoàng màu xanh còn đang lao xuống, Lý Thiên Mệnh liếc mắt qua, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng đủ để hắn nhìn thấy căn bẳn của Thái Cổ Thần Tông: Đẳng cấp.
Đây tuyệt đối là một nơi cấp bậc nghiêm ngặt.
Bởi vì càng đến gần nơi chính giữa thì linh khí càng dồi dào, các loại kết giới càng khó bề phân biệt, các loại cung đình lầu các thì càng khí phái.
Vòng ngoài nhiều người, vòng trong ít người.
Trong lãnh thổ hình tròn có hai nơi đặc biệt nhất.
Mọi người đều biết, âm dương ngư đồ án Thái Cực theo thứ tự là trắng trong đen, đen trong trắng.
Đặt ở Thái Cổ Thần Tông thì sẽ là biển trong núi, núi trong biển.
Vị trí con mắt trong dãy núi có một hồ nước, vị trí con mắt trong biển thì có một ngọn núi.
“Nếu không đoán sai thì Phương Thanh Ly hẳn là mang chúng ta đến biển trong núi.”
Lý Thiên Mệnh đang nghĩ vậy, phượng hoàng màu xanh đã bay đến hồ nước kia, chỉ riêng hồ nước đã to bằng một nửa Đạo Cung.
Phượng hoàng màu xanh đáp xuống mặt nước, Phương Thanh Ly che chở Khương Phi Linh rơi xuống, cung kính giới thiệu:
- Tôn thần, đã đến Hiên Viên Hồ. Hậu duệ Thái Cổ Hiên Viên thị của tôn thần từ thời đại Thái Cổ truyền thừa đến bây giờ, vẫn cường thịnh như lúc ban đầu.
Thái Cổ Thần Vực đi ra hai vị Thượng Thần đều là Hiên Viên thị, nếu vậy thì Thái Cổ Hiên Viên thị có địa vị cao chót vót trong Thái Cổ Thần Tông, không ai có thể dao động.
Nhiều lời nhiều sai, Khương Phi Linh giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói thêm gì nữa.
Phương Thanh Ly nói:
- Ta đã báo tin về trước, bây giờ nhân vật cao tầng của Thần Tông đều ở Hiên Viên Thần Điện.
- Ừm.
Khương Phi Linh nhẹ gật đầu, ra hiệu để Phương Thanh Ly mang nàng đi.
Hiên Viên Vũ Hành và Lý Thiên Mệnh theo ở phía sau.
Lý Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn, trước mắt xuất hiện một tòa cung điện tường vàng dát ngọc.
Trên gạch xanh lưu ly điêu khắc đủ loại rồng thần, uy nghiêm khí phái, bao la hùng vĩ rộng lớn.
Trên cửa chính treo biển hiệu, bốn chữ lớn chạm nổi Hiên Thiên Thần Điện dường như ẩn ý chí chứa tuyệt thế, khiến Lý Thiên Mệnh nhìn thẳng nó bị đau mắt.
- Chờ ngoài điện.
Phương Thanh Ly biết Lý Thiên Mệnh không hiểu quy củ, cho nên dặn hắn một câu, sau đó mang theo Khương Phi Linh bước vào Hiên Viên Thần Điện.
Hiên Viên Vũ Hành cũng không đi vào.
Xem ra Hiên Viên Vũ Hành mặc dù là Thái Cổ Hiên Viên thị, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, chưa có tư cách vào bên trong.
“E rằng Linh Nhi phải đối mặt toàn bộ cường giả của Thái Cổ Thần Tông, không biết nàng có thể giữ vững được không.”
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh hơi căng thẳng, dù sao đây là thay mận đổi đào, đổi lại là hắn cũng không dám nói có thể phát huy hoàn mỹ.
Hắn chỉ có thể đứng ở ngoài điện nghe âm thanh.
Khương Phi Linh vừa đi vào, Hiên Viên Thần Điện lập tức vang lên âm thanh rung trời.
- Quỳ lạy tôn thần!!!
- Con cháu hậu duệ chúng ta chúc mừng tôn thần nghịch thiên trọng sinh, sáng tạo thần tích huy hoàng!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Dường như mọi người đều quỳ lạy, thậm chí dập đầu.
Giọng nói của bọn họ chất chứa cuồng nhiệt mà sùng bái, tràn ngập khí phách.
Đám người này đều là cường giả đỉnh cao trong Viêm Hoàng đại lục, là nhân vật đứng trên đỉnh chúng sinh.
Bọn họ dập đầu Khương Phi Linh, nhưng trong lòng Lý Thiên Mệnh không thấy sảng khoái chút nào.
“Bọn họ càng là cuồng nhiệt, nếu xảy ra sai sót gì thì kết cục của mình và Linh Nhi sẽ càng thảm.”
Lý Thiên Mệnh sâu sắc hiểu rằng rơi vào cục diện hiện tại, phải cố gắng hết sức giữ vững thân phận của Khương Phi Linh.
Thái Cổ Thần Tông cuồng nhiệt đến mức nào với việc Hiên Viên Hi sống lại?
Lý Thiên Mệnh đứng ngoài Hiên Viên Thần Điện, hắn cảm thấy Hiên Viên Hồ rung rinh, không chỉ vì Hiên Viên Vũ Hành ở bên cạnh hắn đang quỳ, hắn cảm giác toàn bộ Ngự Thú Sư và thú bản mệnh của Thái Cổ Thần Tông đều quỳ xuống.
Oong oong oong!
Hiên Viên Hồ ở trước mắt hắn cũng dâng lên sóng lớn ngập trời.
“Hình như chơi hơi lớn.”
Lý Thiên Mệnh mới đến, chưa rõ ràng vị thượng thần thứ hai giờ đây sống lại có ý nghĩa kinh thiên cỡ nào đối với Thái Cổ Thần Vực.
- Tôn thần trở về, Đệ Nhất Thần Vực chúng ta sẽ trở lại đỉnh cao, thống ngự Viêm Hoàng, độc bá thiên hạ!!!
Trong Hiên Viên Thần Điện vang lên giọng nói như sấm nổ, lỗ tai của Lý Thiên Mệnh sắp bị kêu rách.
“Quá điên cuồng, không biết Linh Nhi có chịu nổi không.”
Lý Thiên Mệnh hơi lo cho Khương Phi Linh.
Lý Thiên Mệnh đứng ở cửa sổ, lén nhìn vào trong.
Chỉ thấy ở vị trí cao nhất Hiên Viên Thần Điện đặt một ngai rồng màu vàng đen, một thiếu nữ mảnh mai đang ngồi trên ngai, đó là Khương Phi Linh.
Bên cạnh nàng là Phương Thanh Ly còn quỳ rạp dưới đất, chờ chỉ thị của nàng.
Trong phút chốc, không ai dám nhìn thẳng vào nàng.
Khương Phi Linh cắn môi son, siết chặt bàn tay. Trước mắt nàng là hàng trăm cường giả đỉnh cao Thái Cổ Thần Vực đang quỳ, đám người hơi thở mạnh đến đáng sợ, mỗi người đều như một con cự thú hồng hoang, một ánh mắt có thể nghiền nát nàng.
Khương Phi Linh cố gắng giữ cho giọng nói nhẹ nhàng thoải mái:
- Đều đứng lên đi. Lần này ta trở về còn cần tu lại mười năm mới có thể lại lên thần vị. Trước lúc đó, mọi thứ như bình thường, không cần huy động nhân lực, ta cũng không lộ mặt, các ngươi hiểu ý của ta không?
Nghe được câu này, mắt Lý Thiên Mệnh sáng ngời, nhủ thầm nha đầu này thông minh quá.
Quả nhiên, sau khi Khương Phi Linh nói xong, Phương Thanh Ly liền vội vàng gật đầu, nói:
- Tôn thần, chúng ta đều hiểu, tôn thần quay về thần vị là việc quan trọng, chúng ta tuyệt đối sẽ không vì vậy mà gây ra việc gì, ưu tiên để mọi thứ như bình thường, tuyệt đối không sinh sự, quấy rầy tôn thần tu lại. Thanh Ly đã kêu người quét dọn Nhiên Linh Cung, có thể cung cấp cho tôn thần tu hành. Thị Thần Điện ở ngay bên cạnh Nhiên Linh Cung, Thị Thần Điện có một trăm năm mươi người cung phụng tôn thần đã lâu, tùy thời chờ đợi tôn thần điều khiển.
Khương Phi Linh gật đầu:
- Ừm.
Phương Thanh Ly xin phép:
- Xin tôn thần cho phép ta giới thiệu một chút về ba vị tông chủ đang chấp chưởng Thái Cổ Thần Tông.
Khương Phi Linh chậm rãi nhập vai, biểu hiện càng xuất sắc:
- Giới thiệu đi.
Cái gọi là ba vị tông chủ chấp chưởng chắc chắn là nhân vật cao nhất Thái Cổ Thần Tông, thân phận, địa vị và thực lực đều cao hơn Phương Thanh Ly thuộc Thị Thần Điện.
Lý Thiên Mệnh cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy ba bóng người đứng ở trước mặt Khương Phi Linh, hắn chỉ thấy bóng lưng.
Bọn họ đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng Khương Phi Linh.
Phương Thanh Ly chỉ vào nam nhân áo xanh, nói:
- Tôn thần, vị này là Thiên Nguyên tông chủ, tên là Phương Thái Thanh, đến từ Thái Thanh Phương thị.
- Ừm.
Phương Thanh Ly giới thiệu nam nhân mặc áo trắng đứng bên trái:
- Tôn thần, vị này là Địa Nguyên tông chủ, tên là Hiên Viên Đạo, đến từ Thái Cổ Hiên Viên thị.
- Ừm.
Phương Thanh Ly chỉ vào nam nhân áo lam ở vị trí cuối cùng:
- Vị cuối cùng này là Nhân Nguyên tông chủ, tên là Kiếm Vô Ý, hắn đến từ Thái Ất Kiếm tộc.
- Ừm.
Phương Thanh Ly nói:
- Người chấp chưởng còn lại và Tam Nguyên Kiếp Lão thì ta không giới thiệu hết cho tôn thần, tôn thần có gì sai bảo thì trực tiếp gọi ta, Thanh Ly tùy thời đều ở Thị Thần Điện, từ ta sẽ truyền đạt cho ba vị tông chủ. Ba vị này đều là rường cột của Thái Cổ Thần Vực, đáng giá tin tưởng.
Khương Phi Linh gật đầu, nói:
- Khá lắm.
Phương Thanh Ly hỏi:
- Hiện giờ tôn thần có gì muốn sắp xếp không?
Khương Phi Linh nói:
- Không có, tất cả giải tán đi, sau khi trở về, ta muốn chuyên tâm tu hành một thời gian.
Mọi người cúi đầu trả lời
- Rõ!