Khương Phi Linh nói với Lý Thiên Mệnh:
- Tự giới thiệu đi.
Trên người Lý Thiên Mệnh, Thái Nhất Tháp đang thấm nhuần tình hình vết thương, hắn đã lấy lại sức, dễ chịu hơn một chút.
Lý Thiên Mệnh lau vết máu bên môi, khóe môi cong lên nói:
- Vãn bối Lý Thiên Mệnh, xin chào phương tiền bối, xin chào Hiên Viên sư huynh.
Phương Thanh Ly nói:
- Ừm, lên đây đi.
Lý Thiên Mệnh cất bước leo lên, hắn cảm giác mình khó mà đứng bên cạnh Khương Phi Linh.
“Gặp biến cố như vậy, chỗ tốt là mình và Linh Nhi có thể kiếm được nhiều cơ hội hơn trong mạo hiểm, chỗ xấu là muốn tiếp xúc thân mật như trước kia sẽ khó khăn, ít nhất không thể làm khi ở trước mặt người khác.”
“Nếu đám người này biết tôn thần mà bọn họ thầm kính ngưỡng vào buổi tối muốn ôm mình ngủ thì sẽ có vẻ mặt như thế nào?”
Lý Thiên Mệnh hơi khó chịu, nhưng đây đúng là vấn đề mà tiếp theo bọn họ phải đối mặt. Ở trước mặt người khác, bọn họ phải giữ khoảng cách. Bảo vệ thân phận Hiên Viên Hi của Khương Phi Linh là căn bản sinh tồn và vươn lên. Còn ở chốn không người, bảo đảm an toàn thì mới trở lại quan hệ vốn có.
“Như vậy có lẽ càng kích thích hơn?”
Tuy có đôi lúc phương thức ở chung này sẽ rất khó chịu, nhưng nói thật, đây là việc bất đắc dĩ.
“Có thân phận của Linh Nhi như vậy, mình ở trong Thái Cổ Thần Tông phỏng chừng có thể sớm đến gần Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.”
Nếu không thì với thực lực hiện tại, từ tầng dưới chót vào Thái Cổ Thần Tông thì biết đến năm nào tháng nào mới có thể tiếp xúc trung tâm Thần Tông?
“Đến đâu hay tới đó vậy. Coi nhẹ sống chết, không phục thì đánh!”
Khi phượng hoàng màu xanh bay lên, Lý Thiên Mệnh bay lên trời xanh, trong sóng gió cuồng bạo, trong lòng hắn nhiệt huyết mãnh liệt.
Khương Phi Linh đứng ở phía trước, váy dài bay phần phật, được Phương Thanh Ly ở bên cạnh thủ hộ, nàng không quay đầu nhìn Lý Thiên Mệnh một lần nào.
“Không ngờ, bỗng nhiên có cảm giác nàng cách mình thật xa xội. Nhưng không sao, ta sẽ cố gắng hết sức đến gần nàng!”
Dù hiện tại gặp khó khăn thì Lý Thiên Mệnh vẫn hào tình vạn trượng.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua Hiên Viên Vũ Hành ở bên cạnh, người này ngồi xếp bằng trên phượng hoàng màu xanh, tư thế ngồi ngay ngắn, nhắm mắt tu luyện trong cuồng phong.
Hiên Viên Vũ Hành bỗng kêu lên:
- Lý Thiên Mệnh.
- Có chuyện gì?
- Theo quy củ của Thái Cổ Thần Tông, ngươi không đến Sinh Tử Kiếp cảnh thì không có tư cách gọi ta là Hiên Viên sư huynh.
. . .
Mấy ngày sau.
Lý Thiên Mệnh nghiêng người nhìn xuống, một siêu cấp tông môn khí thế bàng bạc xuất hiện bên dưới tầm nhìn của hắn.
Đập vào mắt Lý Thiên Mệnh đầu tiên là suối phun linh khí.
Nguyên Thần Đô chỉ có mười cái suối phun linh khí như vậy, Hoàng Thành có chín cái, Đạo Cung có một cái.
Điều này nói rõ, toàn bộ Viêm Hoàng đại lục hội tụ mấy trăm ngàn linh khí địa mạch tại đây, va chạm, phun trào, hùng dũng bắn lên trời hội tụ thành mây linh khí rồi rơi xuống dưới.
Toàn bộ Thái Cổ Thần Tông đều bao phủ trong linh khí thiên địa dày đặc như mây mù này, rất nhiều cung đình lầu các lộ ra một góc nhỏ cũng đầy đủ khí phái.
Đưa mắt nhìn, nơi này tựa như cảnh tiên trong truyền thuyết.
Rào rào rào rào!
Lý Thiên Mệnh thậm chí nghe thấy âm thanh của suối phun linh khí, hơn vạn suối phun tuôn trào, dường như mỗi cái đều dồi dào hơn linh khí địa mạch trong Thập Phương Đạo Cung.
Vị trí trung tâm có linh khí phun trào như vạn con rồng gầm rống bay lên trời, cảnh tượng đó làm Lý Thiên Mệnh rung động chịu phục.
“Phải công nhận, so với người của Thần Tông trung ương đại lục thì mình chỉ là một con ếch nhỏ ngồi đáy giếng. Hèn gì Thái Cổ Thần Tông cường thịnh như vậy, chỉ nhìn suối phun linh khí đã không cùng cấp bậc với chỗ chúng ta. Từ nhỏ lớn lên trong chỗ như vậy, không mạnh mới lạ.”
Cái gì gọi là thiên địa tạo hóa?
Chính là đây.
“Có thể tu hành tại đây mới là thiên chi kiêu tử của Viêm Hoàng đại lục.”
Tuy đến hơi đột ngột, nhưng trong mắt Lý Thiên Mệnh ánh lên khát khao nhiệt huyết.
Oong!
Ngay lúc này, phượng hoàng màu xanh có hơn bảy trăm đốm sao bỗng nhiên vỗ cánh lao xuống dưới, từng đợt gió lốc ập đến.
Phương Thanh Ly ở đằng trước cung kính canh giữ trước mặt Khương Phi Linh, ngăn cản gió lốc cho nàng.
Hiên Viên Vũ Hành ở bên cạnh Lý Thiên Mệnh thì vẫn luôn nhắm mắt tu hành.
Hiên Viên Vũ Hành cách Lý Thiên Mệnh chưa đến mười thước, nhưng gã tựa như nhân vật trên chín tầng trời, khó thể chạm đến.
Đây là người có khí chất thiên tài lớn nhất trong những người Lý Thiên Mệnh từng gặp, từ trên người của Hiên Viên Vũ Hành có thể cảm nhận được ý chí thuần túy của người tu luyện.
“Hiên Viên Vũ Hành, nhìn từ khía cạnh này có thể thấy trình độ của đệ tử Thái Cổ Thần Tông.”
Vù vù vù vù vù!
Tiếng gió còn đang gào thét, phượng hoàng màu xanh xuyên qua mây mù linh khí, Thái Cổ Thần Tông rốt cuộc rõ ràng trong mắt Lý Thiên Mệnh.
Đây là một tông môn to bằng gấp ba Thần Đô, lãnh thổ bao la, kiến trúc khí phái hùng vĩ, nhưng hơi rải rác.
Dù sao, nơi này không có cư dân thành trì, tất cả đều là đệ tử tu luyện và thú bản mệnh.
Lãnh thổ của Thái Cổ Thần Tông theo hình tròn.
Hình tròn này tạo thành từ hai con Âm Dương Ngư đầu đuôi gắn với nhau, đây là một đồ án Thái Cực.
Hai con Âm Dương Ngư, một là núi, thứ hai là hồ.
Đương nhiên, cũng có thể nói biển.
Cung đình lầu các của Thái Cổ Thần Tông xây trên núi, giữa biển.
Những cung điện trong biển rõ ràng có kết giới thiên văn thêm vào, vững như Thái Sơn, dù có thú bản mệnh ngẫu nhiên va chạm cũng sẽ không tạo chấn động.
Vừa đến, Lý Thiên Mệnh liền nghe tiếng gầm rống của vô số thú bản mệnh, thậm chí nhìn thấy giữa dãy núi và biển cả có vô số thú bản mệnh bay qua, cực kỳ đồ sộ.
Thú chạy, chim bay, tôm cá, côn trùng, một số thú bản mệnh loại đặc biệt, nhiều vô số kể, chúng nó hoặc là chơi đùa, hoặc nghỉ ngơi, chạy nhảy khắp nơi, cực kỳ náo nhiệt.
Xem ra đệ tử của Thái Cổ Thần Tông này giống như Đông Hoàng tông, thích cho thú bản mệnh sinh hoạt ở bên ngoài.
Chỉ có đô thành dày đặc mới hạn chế thú bản mệnh.
Môi trường như vậy khiến nhóm Huỳnh Hỏa thoải mái hơn.