Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 844 - Chương 844 - Xin Tôn Thần Tha Mạng

Chương 844 - Xin tôn thần tha mạng
Chương 844 - Xin tôn thần tha mạng

Phương Thanh Ly cung kính khẩn trương nâng Khương Phi Linh, dắt nhẹ, nâng Khương Phi Linh lên phượng hoàng màu xanh.

Lý Thiên Mệnh nhảy lên, định theo sau Khương Phi Linh.

Nhưng khi Lý Thiên Mệnh định đạp lên người phượng hoàng màu xanh thì con phượng hoàng đột nhiên hung ác trừng hắn, áp lực kinh khủng đè xuống người Lý Thiên Mệnh.

- Tiện dân từ đâu đến mà dám không tôn Thanh Hoàn đại nhân!

Bên tai chợt nghe tiếng quát lớn, Lý Thiên Mệnh còn chưa phản ứng lại, đang lơ lửng giữa không trung thì một bóng người vụt qua trước mắt.

Lý Thiên Mệnh còn chưa mở mắt nhìn kỹ thì đối phương đã vỗ chưởng, vừa lúc đánh vào bụng của hắn.

Bùm!

Lý Thiên Mệnh hộc máu rớt xuống đất, nội tạng suýt bị xé rách. Đáng sợ hơn là nếu không có Tử Phủ Tháp trên Thánh Cung đỡ đòn, một chưởng khủng bố của đối phương đủ sức chấn vỡ ba Thiên Mệnh Tuyền của hắn.

Một chưởng tổn hại nặng Lý Thiên Mệnh, suýt phế hắn.

Lý Thiên Mệnh bị đánh khờ người, đang nói chuyện bình thường mà sao bỗng nhiên ra tay giết người?

Điều này khiến mắt của Lý Thiên Mệnh bỗng đỏ ngầu, nói thật thì lúc hắn giết Đông Dương Dục và Càn Đế cũng chưa từng bị thương nặng như vậy. Chỉ vì hắn định đi theo Khương Phi Linh leo lên lưng phượng hoàng màu xanh mà bị ăn chưởng?

Lý Thiên Mệnh cắn răng bò dậy, ngước đầu nhìn, người công kích hắn là thiếu niên bên cạnh Phương Thanh Ly, tên là Hiên Viên Vũ Hành.

Người này tuổi không lớn, phỏng chừng bằng tuổi với Lý Thiên Mệnh, nhưng thực lực của gã rất mạnh, cảm giác mạnh hơn Càn Đế gấp nghìn lần. Đó là cảm giác không cách nào đánh trả, chỉ có thể chờ chết. Một chưởng này khiến Lý Thiên Mệnh chân chính nhận thức sự hưng thịnh đỉnh cao và mạnh mẽ của chín Thần Vực, nơi này là thịnh thế mà Vi Sinh Vân Tịch đã nói.

- Ngươi làm gì?!

Bây giờ Khương Phi Linh mới phản ứng lại, nàng đầu tiên là hoảng hốt, định nhào tới xem tình hình vết thương của Lý Thiên Mệnh, thấy hắn tự bò dậy, nàng chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình, nên cố kiềm nén cảm xúc.

Nhưng Khương Phi Linh vẫn tức giận trừng Hiên Viên Vũ Hành, hỏi:

- Ngươi muốn chết?

- Tôn thần!

Hiên Viên Vũ Hành ngơ ngẩn quỳ trên mặt đất, mờ mịt nói:

- Người này thực lực thấp hèn, bộ dạng thô bỉ, ta thấy hắn không biết tôn ti, không hỏi một câu đã muốn leo lên lưng của Thanh Hoàng đại nhân, trong một chốc sốt ruột ngăn trở, không biết tôn thần xem trọng hắn, xin tôn thần thứ tội!

Khương Phi Linh tức giận đến mức lòng nhỏ máu:

- Ta ban cho ngươi tội chết!

Hiên Viên Vũ Hành ngây người tại chỗ, đôi mắt tuyệt vọng:

- Tôn thần?

- Tôn thần, xin thứ tội!

Phương Thanh Ly vội quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch nói:

- Vũ Hành là đệ tử của ta, hắn là dòng chính của Thái Cổ Hiên Viên thị, từ khi ra đời tới nay luôn cần mẫn chăm học, thiên tư xuất sắc, mới hai mươi đã thành tựu Sinh Tử Kiếp cảnh, là thiên tài tuyệt đỉnh xuất chúng trong chín Thần Vực. Tính cách thì chính trực ngoan hiền, rất được phụ mẫu trưởng bối thích, cũng là hình mẫu của Thần Tông, mới rồi hắn thật sự chỉ là một chốc sốt ruột.

Giọng của Phương Thanh Ly thê thảm, đầu rịn mồ hôi lạnh:

- Ngoài ra Vũ Hành lâu rồi không ra tay với người tu luyện cấp thấp như vậy, hơi không kiểm soát được sức lực, hắn chỉ đẩy nhẹ một cái, không ngờ suýt giết người. Xin tôn thần nghĩ tình hắn không cố ý mà tha cho Vũ Hành một mạng sống, chờ về Thần Tông, ta nhất định sẽ trách phạt hắn thật nặng, khiến hắn biết chính mình lỗ mãng và sai lầm ở đâu!

Trán Hiên Viên Vũ Hành ướt mồ hôi, quỳ dập đầu:

- Cầu tôn thần tha mạng!

Hiên Viên Vũ Hành thật sự không ngờ rằng phản ứng của Khương Phi Linh sẽ lớn như vậy. Trường hợp này nằm ngoài dự liệu của Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh. Bọn họ nâng Khương Phi Linh lên quá cao, đây là thế giới khắc nghiệt cấp bậc nghiêm ngặt, khi Khương Phi Linh đứng ở trên trời, nếu như không có liên lụy đặc biệt gì thì Lý Thiên Mệnh chỉ có thể ở dưới đất ngước nhìn nàng.

- Đẩy nhẹ một cái mà suýt lấy mạng ta?

Lý Thiên Mệnh không biết đây có phải là đẩy nhẹ hay không, nhưng hắn nhớ kỹ thù này. Hắn không phải người xuất thân trong trung tâm Viêm Hoàng đại lục, hắn chấp nhận chênh lệch này, nếu đối phương là thiên tài đứng đầu có tiếng tăm trong toàn bộ Viêm Hoàng đại lục thì có tư cách cách đẩy nhẹ mà suýt phá Thánh Cung của hắn. Lý Thiên Mệnh không muốn mượn tay Khương Phi Linh giết Hiên Viên Vũ Hành, điều này rất vô nghĩa, hơn nữa Khương Phi Linh cần thân phận của Hiên Viên Hi, nàng không cần thiết còn chưa đến Thái Cổ Thần Tông đã sinh ra mâu thuẫn với Phương Thanh Ly. Xét cho cùng thì nàng hiện tại vẫn là kẻ yếu, tốt nhất là giữ thăng bằng mối quan hệ nguy hiểm này.

Còn về Hiên Viên Vũ Hành

- Sẽ có ngày ta cũng đẩy nhẹ phá nát Thánh Cung của ngươi!

Một phút lơ là suýt mất cả mạng sống, Thái Cổ Thần Tông này từng bước kinh tâm.

Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh liếc nhau. Lúc họ Phụ Linh thì hai trái tim hòa hợp, đôi khi một ánh mắt là Khương Phi Linh biết ý của Lý Thiên Mệnh.

Trong sự cầu xin của Phương Thanh Ly, mặt Khương Phi Linh vẫn lạnh băng, nàng nói:

- Nghĩ tình vi phạm lần đầu, tha cho ngươi một mạng, nhưng về sau còn dám động vào một cọng lông của hắn thì phải chết.

- Rõ!

Phương Thanh Ly và Hiên Viên Vũ Hành đổ mồ hôi lạnh như tắm.

Phương Thanh Ly căng thẳng hỏi:

- Dám hỏi tôn thần, thiếu niên này rốt cuộc là . . .?

Có thể khiến tôn thần tức giận như vậy thì chắc không phải là người thường.

Đáp án của câu hỏi này cực kỳ mấu chốt, nói gần gũi quá dễ khiến người sản sinh khó hiểu và hoài nghi. Nói xa cách thì tình cảnh của Lý Thiên Mệnh nguy hiểm, thậm chí không thể sử dụng Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp. Về vấn đề này thì Lý Thiên Mệnh đã nghiên cứu rồi, Khương Phi Linh cứ trả lời đúng theo phương án dự bị là được.

Trên thực tế, vừa rồi Khương Phi Linh đang chuẩn bị giới thiệu Lý Thiên Mệnh, kết quả bị Hiên Viên Vũ Hành lỗ mãng ra tay đánh.

Khương Phi Linh thản nhiên nói:

- Ta trọng sinh gặp chút vấn đề, là hắn giúp ta, có ân đức với ta. Hơn nữa ta thấy thiên phú của hắn không tệ, dự định tương lai thu hắn làm đệ tử.

Phương Thanh Ly nghệch mặt ra:

- Thiên . . . thiên phú không tệ? Chẳng phải là Thiên Chi Thánh cảnh sao?

Hiên Viên Vũ Hành cũng hơi khó hiểu, ở trong mắt tôn thần thì Thiên Chi Thánh cảnh xem như thiên phú khá? Vậy chẳng phải là ta thiên phú siêu đẳng sao?

Khương Phi Linh nói:

- Cứ từ từ nhìn xem, tầm nhìn của các ngươi sao có thể so sánh với ta.

Phương Thanh Ly và Hiên Viên Vũ Hành liếc nhau, bọn họ chủ yếu nhớ câu trước: Người này từng trợ giúp tôn thần trọng sinh, chỉ riêng điểm này đủ giải thích tại sao tôn thần che chở hắn.

Phương Thanh Ly hỏi:

- Tôn thần định mang hắn về Thái Cổ Thần Tông?

Khương Phi Linh nói:

- Đúng vậy, bồi dưỡng nhiều vào, chuyện vừa rồi không được tiếp tục phát sinh.

Phương Thanh Ly nói:

- Đã rõ, tuân theo ý chỉ của thần!

Ân nhân của tôn thần? Thân phận này đúng là hơi kỳ lạ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment